Mục lục
[Dịch] Bác Sĩ Thiên Tài (Thiên Tài Y Sinh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Lạc với vẻ mặt cứng đờ, nhưng rất nhanh hắn đã lại nở nụ cười trở lại, nói: “Hay là thôi đừng nhìn nữa. Người đẹp là để giành cho người ta nhìn, chứ không phải để cho mình. Mình có sắc đẹp thì tội gì phải để mất một cách đáng tiếc như vậy! Có những việc mà sắc đẹp đôi khi còn là công cụ của thành công!”

“Vết thương có nặng lắm không?” Văn Nhân Mục Nguyệt sờ nhẹ lên mặt rồi thấp giọng hỏi.

“Không sao. Bác sỹ đã nói rồi, chỉ cần vẫn còn minh mẫn, không ảnh hưởng đến não thì chẳng có vấn đề gì hết.” Tần Lạc rất quả quyết nói.

“Tôi có thể chắc chắn là não tôi không bị ảnh hưởng gì hết. Còn bây giờ tôi muốn xem xem mặt tôi bị thương đến mức độ nào.” Văn Nhân Mục Nguyệt đáp lại với giọng vẫn vô cùng lo lắng

“Đừng nhìn, tôi sợ cô không chịu đựng nổi đâu.” Tần Lạc lạnh lùng nói.

“Lấy gương đến đây cho tôi.” Văn Nhân Mục Nguyệt run run nói. “Không sao, tôi không quan tâm đến điều đó.”

“Thật là không quan tâm không?” Tần Lạc nhìn chằm chằm vào mắt của Văn Nhân Mục Nguyệt rồi hỏi.

“Một chút thôi.” Văn Nhân Mục Nguyệt chần chừ rồi đáp.

Làm gì có người phụ nữ nào có thể thốt ra được câu ‘tôi không quan tâm đến dung mạo của mình’ chứ? Kể cả nữ thần cũng không thể nói ra câu nói như vậy được, Tần Lạc thầm nghĩ.

“Hy vọng cô có thể chịu đựng được.” Tần Lạc dặn dò lại một lần nữa.

“Tôi có thể.” Văn Nhân Mục Nguyệt gật đầu nói với vẻ mặt trịnh trọng. Tuy nàng với giọng vô cùng cứng cỏi như vậy, nhưng thực chất trong lòng thì vô cùng lo lắng.

Tần Lạc đẩn chiếc xe lăn rồi đi tìm một vòng, nhưng hắn vẫn không thể tìm được chiếc gương nào trong phòng bệnh cả. Vì thế nên hắn đưa cho nàng chiếc điện thoại của mình, nói: “Cô dùng màn hình di động này mà soi vậy. Phụ nữ bây giờ đều có mốt dùng cái này.”

Văn Nhân Mục Nguyệt nhận lấy một cách thản nhiên, sau đó giơ chiếc di động lên nhìn chăm chú. Trong lòng nàng cảm thấy hồi hộp kinh khủng, không biết tình trạng của nàng ra sao? Không biết...

Khi nàng nhìn thấy mình trong gương, thì thấy mặt bị thương nhẹ ngoài da một chút, trán quấn băng gạc thì không khỏi thở phào một tiếng, sau đó ngẩng đầu lên liếc nhìn Tần Lạc một cái đầy vẻ bất mãn.

“Tôi chỉ muốn xem xem cô có quan tâm đến dung mạo của mình hay không thôi.” Tần Lạc cười nói.

“Nếu là người thì đều quan tâm.” Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

“Cô nói cũng đúng. Mỗi sáng khi tôi thức dậy soi gương thì cũng không hy vọng trên mặt mình có mụn hay quầng thâm gì hết.” Tần Lạc gật đầu tán đồng.

“______”

Tần Lạc giơ tay ra, nhẹ nhàng chạm vào nơi bị băng bó trên đầu Văn Nhân Mục Nguyệt rồi nói: “Cô chỉ vì sơ xuất của tôi nên mới bị thương, cô cứ yên tâm, tôi sẽ không để vết thẹo nào còn lưu lại trên mặt của cô hết.”

Kỳ thực là bây giờ mà dùng kem dưỡng da Kim Dũng bôi lên đó là tốt nhất. Nhưng tất cả các sản phẩm được cất giữ của Tần Lạc đều đã được dùng trên người Ly rồi, hiện giờ hắn đã không còn loại vật phẩm này nữa rồi, còn loại kem dưỡng da Kim Dũng vẫn được bán trên thị trường thì đều là do những thành phần thuốc Trung Y khác tạo nên, chính vì vậy mà hiệu quả không thể nào sánh được so với lúc trước cả.

Hắn cũng đang chuẩn bị trở lại Yến Kinh rồi sau đó sẽ đích thân đến Vân Điền Mật Lâm một chuyến, để đi tìm một số nguyên liệu để quay về làm kem này.

Hai người đang nói chuyện thì từ bên ngoài cửa phòng bệnh có tiếng gõ cửa vọng vào.

“Mời vào.” Tần Lạc lên tiếng nói.

Mã Duyệt đẩy cửa bước vào, nói: “Tiểu thư, Hà công tử đến thăm cô đấy.”

“Mời anh ta vào đi.”

“Vâng, thưa tiểu thư.” Mã Duyệt nói rồi liền lui bước ra bên ngoài.

Rất nhanh, cửa phòng lại một lần nữa được đẩy ra, Hà Nhược Ngu tiến vào với dáng vẻ đầy phong độ.

“Mục Nguyệt, cô thấy thế nào rồi?” Hà Nhược Ngu gật đầu chào Tần Lạc một cái rồi lên tiếng hỏi Văn Nhân Mục Nguyệt.

“Tôi rất tốt, cảm ơn sự quan tâm của anh và tước sĩ.” Văn Nhân Mục Nguyệt gật đầu lại nói.

“Cô đừng khách khí như thế chứ. Cô và tiên sinh Tần Lạc bị thương khi đến Đài Loan, vì thế mà mọi người đều cảm thấy vô cùng áy náy.” Chúng tôi nhất định sẽ nghĩ cách tìm bắt hung thủ. Bên cảnh sát đã khống chế mấy thành viên bắt cóc rồi, đang tiến hành thẩm tra khẩn cấp. Tôi đến đây là để muốn tìm hiểu một chút, Mục Nguyệt, cô có biết ai là người bắt cóc hai người không? Có ai trong diện hiềm nghi không? Nếu có thì để chúng tôi cung cấp thông tin cho bên cảnh sát biết, như thế thì họ sẽ phá án với tốc độ nhanh chóng hơn.”

“Tôi không biết là ai. Tôi chẳng hiềm nghi ai cả.” Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

“Không chừng bọn chúng đến để bắt cóc tôi cũng nên, có thể tôi đã liên lụy đến Mục Nguyệt.” Tần Lạc đột nhiên lên tiếng nói.

“Tần tiên sinh, ý của anh là anh đã đắc tội với ai ở đây sao?”

“Đúng vậy, chúng tôi đã có một chút mâu thuẫn. Tôi lo đây là do bọn họ đến để báo thù tôi đó, nhưng lại làm liên lụy đến Mục Nguyệt.” Tần Lạc nói.

“Ai là người có mâu thuẫn với Tần tiên sinh vậy?” Hà Nhược Ngu rất coi trọng tin tức mà Tần Lạc vừa mới nói ra.

“Ông chủ của tập đoàn Thanh Nịnh. Tôi không biết ông ta tên là gì. Khi còn ở Yến Kinh đã phát sinh một số xung đột rồi, khi tôi đến Đài Loan thì ông ta vẫn còn chút thành kiến với tôi, còn dùng những thủ đoạn xấu xa để đả kích tôi nữa.” Tần Lạc nói với vẻ mặt oán giận.

“Lại còn có chuyện như thế nữa. Thật sự là quá đáng quá.” Hà Nhược Ngu khó chịu nói. “Nói ra thì nhà họ Hà còn có một số hợp tác làm ăn với tập đoàn Thanh Nịnh. Những thực phẩm cùng đồ uống mà họ sản xuất ra thì đều được bán trong các cửa hàng dưới trướng nhà tôi. Tôi phải gọi điện ngay bây giờ để bảo họ từ chối toàn bộ sản phẩm của tập đoàn Thanh Nịnh.”

Hà Nhược Ngu đã nói là làm, hắn lập tức rút điện thoại ra gọi ngay trước mặt Tần Lạc và Văn Nhân Mục Nguyệt.

“Alô, là giám đốc Vân phải không? Tôi là Hà Nhược Ngu. Tôi không cần biết anh dùng biện pháp gì, nhưng hãy từ chối toàn bộ sản phẩm của Thanh Nịnh cho tôi. Đúng vậy, ngay bây giờ.” Hà Nhược Ngu nói chắc như đinh đóng cột, không cho người ta giải thích gì nhiều.

“Vẫn còn chưa điều tra rõ ràng mà. Làm như vậy liệu có ảnh hưởng đến việc làm ăn của anh không?” Tần Lạc ngượng ngùng nói.

“Bạn của Mục Nguyệt thì chính là bạn của tôi. Làm chút việc cho bạn mình là điều nên làm mà.” Hà Nhược Ngu cất điện thoại vào túi, cười nói: “Hơn nữa, anh ta dùng thủ đoạn xấu xa để đối phó với anh, chỉ cần như vậy thôi cũng đủ biết phẩm chất của anh ta bại hoại như thế nào rồi. Chúng tôi làm sao có thể làm ăn qua lại với hạng người như vậy được chứ? Chỉ cần chúng tôi muốn là có thể đổi nhà hợp tác bất kỳ lúc nào, nó chẳng có gì ảnh hưởng đến chúng tôi cả.”

“Cảm ơn anh.” Tần Lạc cảm kích nói.

“Tần tiên sinh, nếu anh còn nói lời cảm ơn như vậy nữa tức là vẫn chưa coi Nhược Ngu tôi làm bạn rồi.” Hà Nhược Ngu cười nói.

Mấy người nói thêm mấy câu sau đó Hà Nhược Ngu nhận được một cú điện thoại rồi liền đứng dậy rời đi.

Tần Lạc tiễn Hà Nhược Ngu đi rồi, khi quay về thì Văn Nhân Mục Nguyệt đang nằm trên giường đợi hắn.

“Xin bạn của cô giúp tôi một chút xíu, liệu cô có ý kiến gì không?” Tần Lạc cười hỏi.

Không sai. Đây vốn là một cái cớ phản kích lại mà thôi.

Tần Lạc không thể chắc chắn là sự kiện bắt cóc lần này là do tổng tài của tập đoàn Thanh Nịnh làm, thậm chí hắn còn chưa từng hoài nghi anh ta nữa, nhưng, như thế không có nghĩa là hắn đã quên chuyện không vui mà người khác đem lại cho mình.

Hà Nhược Ngu là nhân vật như thế nào mà hắn ta lại không biết được tâm tư của Tần Lạc?

Sở dĩ hắn ta tức giận như vậy, hơn nữa còn gọi điện thoại ra lệnh cho công ty con của mình, đó cũng chỉ là có trách nhiệm với Tần Lạc mà thôi. Hoặc nói đúng ra thì đó là một trách nhiệm với Văn Nhân Mục Nguyệt.

Hiện giờ nhà họ Hà mới vừa hợp tác với nhà họ Văn Nhân, bọn họ phải thỏa mãn mọi nhu cầu mà Văn Nhân Mục Nguyệt đề ra. Hơn nữa, Văn Nhân Mục Nguyệt còn bị bắt cóc, tấn công khi đến Đài Loan, thì cho dù là không liên quan gì đến bọn họ, nhưng bọn họ vẫn phải ghánh chịu toàn bộ trách nhiệm do sơ xuất của bọn họ mà ra. Họ phải làm một số việc để xóa tan sự tức giận của Văn Nhân Mục Nguyệt chứ.

Còn Văn Nhân Mục Nguyệt thì lại càng hiểu được tâm tư Tần Lạc, vì thế mà nàng phối hợp với hắn vô cùng ăn ý, không có ý vạch trần hắn làm gì.

“Như thế cũng tốt.” Văn Nhân Mục Nguyệt nói.

“Tôi không có lòng bao dung như cô.” Tần Lạc cười nói: “Ai chỉ cần chửi tôi một câu, nhổ vào tôi một cái, thì tôi sẽ luôn tìm cách để hoàn trả lại cho người ta. Mặc dù tập đoàn Thanh Nịnh không chắc là có dính líu gì vào sự việc lần này, nhưng, việc lần trước mà hắn ta làm thì đúng là có thật. Hơn nữa, chúng ta cũng không thể khẳng định là bọn chúng không có ý đó. Chúng ta đang ở Đài Loan thì có lẽ bọn chúng còn ngại. Chứ nếu chúng ta mà rời đi rồi, thì bọn chúng sẽ tìm đủ mọi cách để đối phó với Tư Tuyền. Thà tôi cứ nói rõ ra mọi việc còn hơn. Có được bài học này thì lần sau bọn chúng sẽ an phận, biết mình biết người hơn.”

“Chỉ là tôi không muốn anh bị thương thôi.” Văn Nhân Mục Nguyệt khẽ nói: “Bất kỳ lúc nào anh đều phải ghi nhớ một điều là làm thế nào để tránh xa mọi sự nguy hiểm.”

Trong phòng làm việc xa hoa rộng rãi, Ngôn Thừa Hoan đang ôm lấy cô thư ký xinh đẹp ngồi uống rượu.

Một tay hắn cầm ly rượu, còn tay bên kia thì luồn lách vào bên trong áo của người phụ nữ một cách sỗ sàng, hắn ta đang vui đùa với đôi gò bồng đào trắng nõn tròn trịa kia, miệng hắn ngậm một ngụm rượu vang, đang từ từ mớm vào chiếc miệng nhỏ xinh của cô thư ký.

Cổ áo của cô nữ thư ký được nới rộng ra, bộ dạng khêu gợi đưa tình, miệng còn hơi rít lên từng hồi đầy kích thích.

Cộc cộc cộc!

Tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài vọng tới, âm thanh nhanh mà rõ, làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm trạng hai người ngồi đây.

“Khốn kiếp. Lẽ nào bọn chúng không biết là không được làm phiền anh vào lúc này sao?” Ngôn Thừa Hoan buông cô nữ thư ký trong tay mình ra, tức giận nói.

“Đúng đấy, thật đáng ghét.” Cô nữ thư ký nở nụ cười đầy quyến rũ. “Có điều, bọn họ dám đến đây để gõ cửa thì chắc là có việc quan trọng muốn nói với anh đấy. Anh cứ cho bọn họ vào xem sao đi mà.”

“Cho họ vào.” Ngôn Thừa Hoan nói.

“Vâng thưa ngài!” Cô nữ thư ký hôn vào mặt Ngôn Thừa Hoan một cái, sau đó đóng hai chiếc cúc áo trước ngực mình lại, thản nhiên bước từng bước ra mở cửa phòng.

“Có chuyện gìvậy?” Ngôn Thừa Hoan nhìn thấy người đi vào là giám đốc phòng marketing thì sắc mặt trở nên hòa hoãn đôi chút.

“Ngôn đổng thị trưởng, xảy ra chuyện lớn rồi.” Giám đốc phòng marketing mướt mồ hôi nói: “Tôi vừa mới nhận được thông báo là tất cả các cửa hàng dưới chướng của Hà Thị đều hạ hết các sản phẩm của chúng ta xuống rồi.”

Hả!

Ngôn Thừa Hoan không ngồi yên được nữa, đứng phắt dậy hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy? Sao lại có chuyện như vậy chứ? Bọn họ không cho chúng ta bất kỳ lý do gì sao?”

“Bọn họ nói chất lượng sản phẩm của chúng ta có vấn đề. Có khách hàng tố giác là sau khi uống đồ uống mà chúng ta sản xuất thì bị đau bụng.” Giám đốc phòng marketing báo cáo.

“Đau bụng? Làm gì có chuyện đó. Sản phẩm của chúng ta đã thông qua kiểm nghiệm gắt gao rồi, làm sao có thể làm đau bụng được? Hơn nữa, ngày trước sao không có ai tố giác mà giờ lại có thế? Ngày trước bán chạy thế, sao nói là có vấn đề là có vấn đề được? Bọn chúng cố ý đấy. Chắc chắn là cố ý.”

“Ngôn đổng thị trưởng, vậy bây giờ chúng ta phải làm thế nào?” Giám đốc phòng marketing sốt ruột hỏi.

“Ta phải gặp người phụ trách của bọn họ để nói chuyện trực tiếp mới được. Anh giúp tôi hẹn gặp đi.” Ngôn Thừa Hoan nói.

Hắn có cảm giác như đang có một chiếc lưới lớn vô hình chụp vào mình còn mình thậm chí là không đủ sức lực mà giãy dụa nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK