Mục lục
[Dịch] Bác Sĩ Thiên Tài (Thiên Tài Y Sinh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biệt thư Lâm gia, sáng sớm.

Lâm Hoán Khê vừa mới đi xuống lầu đã nghe thấy tiếng cười sang sảng của ông mình.

Lâm Thanh Nguyên đang vui cười hớn hở nói gì đó với Bối Bối. Ông đang nói với khí thế ngút trời, có vẻ như ông đã gặp chuyện gì đó rất vui vẻ.

Nhìn thấy Lâm Hoán Khê đi xuống. Bối Bối vội vàng nhảy từ trên ghế xuống kêu lên: "Chị, chị. ANh Tần Lạc lại lên báo này".

Trong lúc nói, Bối Bối đưa tờ báo trong tay mình cho Lâm Hoán Khê.

Lâm Hoán Khê khẽ vuốt gương mặt đáng yêu của Bối Bối. Nàng giang tay bế Bối Bối đặt lại ngồi trên ghế ở bàn ăn rồi mới ngồi xuống ghế đối diện với ông mình, mở tờ báo ra đọc.

"Tiểu tử này, đến chỗ nào cũng có thể gây ra chuyện gì đó. Từ trước giờ ông không nhìn ra nó lại là người thích làm người khác đau đớn". Lâm Thanh nguyên cười nói, âm hưởng kiêu ngạo, đắc ý với người cháu rể này.

Lâm Hoán Khê nhìn vẻ mặt cương nghị của Tần Lạc đứng trên bàn chủ tọa. Vẻ mặt lạnh lùng cùng với cơn giận dữ không bộc phát như có thể từ trong trang giấy hiện ra ngoài.

Trong lòng nàng vừa ấm áp vừa có cảm giác thương xót.

Lúc đó nhất định anh ấy rất tức giận.

Anh ấy vốn là một công tử con nhà giàu, không phải lo chuyện cơm áo gạo tiền, ngồi xe đẹp ở trong những ngôi nhà cao cấp, đi lại ở trong những khách sạn lớn sang trọng, nhận được vô số những lời nịnh nọt ca tụng của người khác. Tâm trạng tốt thì mới ra tay cứu người, tâm trạng không tốt thì phụng phịu lắc đầu.

Anh ấy lại không thích cuộc sống như vậy.

Anh ấy đã lựa chọn cho mình một con đường đi riêng. Một con đường tràn ngập đá ngầm, gai nhọn mọc thành bụi, thậm chí không thiếu những xung đột đổ máu.

Bây giờ có rất nhiều người đàn ông ngay cả trách nhiệm với gia đình của mình cũng không muốn gánh chịu, trong khi đó anh ấy lại chấp nhận gánh vác trách nhiệm của xã hội của đất nước vốn không thuộc về anh ấy.

Làm một người phụ nữ, Lâm Hoán Khê rất vui mừng.

Làm một người phụ nữ, Lâm Hoán Khê rất đau lòng.

Lâm Hoán Khê gấp tờ báo lại, nàng cầm bát cháo thơm ngào ngạt để trước mặt ông mình và Bối Bối nói: "Chúng ta ăn đi".

Nàng không làm được nhiều việc nhưng nàng luôn làm tốt nhất trong khả năng của mình. Ví dụ như: Quản lý tốt hiệp hội Trung y. Ví dụ như chăm sóc tốt cho ông mình và Bối Bối.

Phong tư trác tuyệt!

Bất kỳ ai nhìn thấy Lệ Khuynh Thành lập tức trong đầu sẽ hiện lên ý nghĩ đó.

Cho dù bạn nhìn thấy bất kỳ lúc nào, đang trong lúc làm việc hay đang nghỉ ngơi, cười hay tức giận, trong bộ trang phục công sở chính thức hay trong bộ quần ngủ khêu gợi, mặc quần áo hay không mặc quần áo.

Nàng luôn giống như một yêu tinh, đầu độc thân thể của mỗi người đàn ông, kích thích tế bào đàn ông trong họ.

Trong lúc xem đoạn băng video có tên "một người, một quốc gia", Lệ Khuynh Thành cười nghiêng ngả, rũ rượu, đôi gò bồng đảo trước ngực nàng cũng run rẩy, tung tăng theo điệu cười của nàng.

"Rất buồn cười, rất thú vị. Bộ dáng tức giận của anh chàng này rất đáng yêu, mình e rằng sẽ hấp dẫn, làm xao động không ít tâm hồn các thiếu nữ ngây thơ. Ôi, thật sự mình không thể yên tâm chút nào".

Đạo học y khoa Thủ Đô, trong hòng sáng sủa sạch sẽ.

Hiện giờ chính là giờ nghỉ giữa giờ. Tiết học thứ nhất vừa mới xong, tiết học thứ hai vẫn chưa bắt đầu . Âm thanh ồn ào khắp nơi giống như phiên chợ bán thức ăn sáng sớm, hay giống như siêu thụ lúc chạng vạng tối. Gương mặt của các sinh viên ửng đỏ, tụm năm tụm ba chào thảo luận chuyện gì đó.

"Vương Cung cậu đã xem xong chưa? Hãy mau đưa tớ xem một chút".

"Chờ một lát, tớ vẫn chưa xem xong".

"Ha ha ha, đẹp trai quá. Thầy Tần của chúng mình đẹp trai quá".

"Ôi, mình nhớ thầy Tần quá. Đã rất lâu rồi vẫn chưa gặp thầy Tần".

"Tìm Cửu Cửu đi, hãy bảo Cửu Cửu gọi điện cho thầy Tần, hỏi thầy Tần xem bao giờ thầy Tần quay về dạy chúng mình. Sau khi đã nghe thầy Tần giảng bài, không còn hứng thú nghe các giảng viên khác giảng bài nữa".

Ở hàng ghế thứ nhất trong phòng học, Vương Cửu Cửu mặc quần áo màu hồng, trên tai nàng là tai nghe điện thoại, trong tay nàng cũng cầm một tờ báo xuất bản hôm nay của "Nhật báo Trung Quốc".

Thế nhưng điều khác biệt giữa nàng và những người khác đó là mọi người đọc tình tiết câu chuyện do phóng viên viết lại,còn nàng thì đang ngẩn người nhìn ảnh chụp của Tần Lạc.

Đôi mắt quen thuộc, hàng lông mày quen thuộc, làn môi ấm áp đã từng tiếp xúc thân mật với nàng, còn có cả phong độ độc nhất vô nhị của người đàn ông này nữa.

"Cửu Cửu". Tiểu hoa ở bên cạnh khẽ gọi nàng.

Vương Cửu Cửu vẫn si ngốc nhìn ảnh Tần Lạc, không có bất kỳ phản ứng nào.

"Cửu Cửu". Tiểu Hoa lại gọi thế nhưng lần này TIểu Hoa tháo tai nghe của Vương Cửu Cửu.

"Hả? Cái gì? Vương Cửu Cửu ngỡ ngàng quay đầu lại hỏi.

"Lại đang nghĩ về thầy Tần phải không?" Tiểu Hoa trêu chọc.

"Cậu nói vậy mà không biết xấu hổ à? Rõ ràng có biểu hiện khác thường. Ngày hôm qua hẹn cậu đi dạo phố, cậu bỏ đi chơi với ai? Tớ không hiểu tại sao cậu lại yêu thích một người to như một con gấu như Lý Mãnh?"

"Hì hì, tối qua đi cùng con gấu đó. Cậu có còn muốn đi dạo phố không? Tối nay cậu có đi được không?" Tiểu hoa thân mật cầm tay Vương Cửu Cửu nói.

"Không đi". Vương Cử Cửu nói.

"Sao thế?" Cậu lại có tâm sự gì hả?" Tiểu Hoa nhìn Vương Cửu Cửu hỏi. "Không phải là cậu muốn đi Hàn Quốc đấy chứ? Tốt, tốt, tớ ủng hộ cậu, tới lúc đó chúng ta sẽ được chứng kiến một câu chuyện tình lãng mạn nhất. Chiến địa nguy tình, chỉ nghĩ thôi đã say rồi".

Vương Cửu Cửu lắc đầu nói: "TIểu Hoa, tôi muốn hỏi cậu một vấn đề".

"Ừ".

"Cậu nói đi, tình yêu là chờ đợi hay là theo đuổi?"

"Cái này". Tiểu Hoa ngắc ngứ không trả lời được.

Trên chiến trường tình yêu, bạn là người chủ động tấn công hay thụ động đón nhận?

Trang phục công sở màu đen, tất chân màu đen, mắt kính màu đen.

Mã Duyệt đứng ở cửa ra vào, nàng giơ tay nhẹ nhàng gõ cửa phòng làm việc, không đợi bên trong có tiếng đáp lại nàng đã đẩy cửa bước vào. Nàng biết tiểu thư không thích nói hai chữ "mời vào".

"Tiểu thư, đây là báo xuất bản hôm nay". Mã duyệt đặt một chồng báo trong tay lên bàn làm việc.

"Biết rồi". Văn Nhân Mục NGuyệt gật đầu trả lời.

"Tần Lạc tiên sinh".

"Chị biết rồi".

Mã Duyệt kinh ngạc liếc nhìn văn Nhân Mục Nguyệt nói: Đoàn giám đốc của công ty điện ảnh và truyền hình nói tất cả các công đoạn của bộ phim "THiếu niên y vương" đã sẵn sàng như ông ấy nói vẫn chưa chọn được nam diễn viên chính. Ông ấy đưa ra một danh sách mời tiểu thư lựa chọn".

Bởi vì bộ phim này là do đích thân văn phòng tổng giám đốc tập đoàn gọi điện tới đặt làm. Hơn nữa nghe đồn người đàn ông đó có quan hệ rất mập mờ với tổng giám đốc nên với thân phận là công ty thành viên bọn họ đương nhiên không dám tự tiện quyết định.

Vì xuất hiện một tình huống vớ vẩn như vậy nên trên bàn làm việc của Văn Nhân Mục Nguyệt xuất hiện một bản báo về kế hoạch của bộ phim sắp quay cùng với dự định tuyển diễn viên của côgn ty điện ảnh thành viên.

Trước kia Văn Nhân Mục Nguyệt có chú ý tới vấn đề đó không? Nhiều nhất là nàng chỉ quan tâm tới tình hình kinh doanh và lợi nhuận của công ty có đảm bảo hay không mà thôi.

Văn Nhân Mục Nguyệt nghe vậy nàng liền đón nhận một tập danh sách dầy của Mã Duyệt, lật xem từng tờ một.

Trong tập danh sách đó có thông tin và ảnh chụp của một số nam ngôi sao điện ảnh, thậm chí còn có cả những giải thưởng, cùng với phong cách ứng xử của những người đó.

Văn Nhân Mục Nguyệt nhanh chóng xem hết tập danh sách sau đó nàng để lại tập danh sách lên trên bàn.

"Tiểu thư, xin hãy lựa chọn".

"Chị cảm thấy không phù hợp".

"Tiểu thư thấy ngôi sao nào phù hợp thì chúng ta có thể hẹn gặp người đó".

"Không có một ngôi sao nào phù hợp".

"Liệu chúng ta có cần phải kiểm tra phong cách diễn xuất của người đó không?"

"Chị không biết".

Mã Duyệt cảm thấy phát điên. Tại sao khi gặp phải bất kỳ chuyện nào có liên quan tới người đàn ông đó, chỉ số thông minh cực kỳ cao của tiểu thư lại đột ngột hạ xuống cực điểm như vậy?

Là một người lãnh đạo, sao tiểu thư lại có một câu trả lời không có trách nhiệm như vậy?

Có rất nhiều người đang chú ý tới Tần Lạc, đang chú ý tới sự kiện thầy thuốc Trung Quốc bị bắt oan ở Hàn Quốc.

"Tần Lạc" cái tên này lại một lần nữa vang danh khắp Trung Quốc.

Những tiếng hô hào cảnh sát Hàn Quốc thả người cũng không còn như gió thoáng bên tai mà càng lúc càng mãnh liẹt.

Cùng lúc đó toàn thể dân chúng Hàn Quốc lại đang thất thanh.

Đoạn băng video đánh người đó không chỉ truyền bá ở Trung Quốc và các quốc gia khác mà nó cũng đựoc nhiều người đưa lên các trang mạng lớn ở Hàn Quốc.

Mất mặt.

Đây là sự thật làm mất mặt.

Những người đan trước đó đã kháng nghị quyết liệt đều cảm giác có sự đau đớn, bỏng rát trên mặt mình.

Đương nhiên vẫn còn những phần tử cực đoan cho rằng hành vi của các thầy thuốc Trung quốc là quá kiêu căng, ngạo mạn. Những thanh niên đó đi dạy cho bọn họ một bài học cũng là việc nên làm nhưng đại bộ phận dân chúng Hàn quốc sau khi xem kỹ đoạn băng video đó lại trở nên trầm lặng.

Những cuộc tuần hành kháng nghị của học sinh Hàn Quốc chấm dứt. ngôi sao màn bạc Hàn Quốc nói sẽ từ bỏ thị trường Trung Quốc lại thay đổi lập trường,yêu cầu nghiêm trị hung thủ, trả lại sự công bằng cho những người bạn Trung Quốc.

Sau khi chân tướng sự việc đã sáng tỏ, cuối cùng phía Hàn Quốc cũng có phản ứng.

Chín giờ sáng ngày hôm sau, chưa tới thời hạn hai mươi bốn tiếng bắt giữ người, cảnh sát hàn Quốc đã phải thả những người của Quỷ Y phái ra, hơ nữa bọn họ còn tổ chức một cuộc họp báo ngay tại chỗ thừa nhận sai lầm bắt người và xin lỗi người bị bắt.

Sau khi Âu Dương Mẫn và mấy người Âu Dương Lâm từ cục cảnh sát đi ra đã nhận được sự nghênh đón, hoan hô chào đón nhiệt tình cuộc người dân Trung Quốc.

Lý Nguyên Triêu sớm đã đoán trước kết quả này. những người phải tha hương nơi nước người, gặp phải cảnh oan ức, bất hạnh liền trở thành những người anh hùng trong con mắt người Trung Quốc.

Ngay khi trả lời phỏng vấn của các phóng viên. Âu dương Mẫn đã nói rất nhiều với phóng viên của các nước: "Tôi không hối hận với những việc tôi đã làm. Tôi không hối hận, với mỗi nắm tay của mình. Cố một số người cần ăn đòn".

Mặc dù lời nói của Âu Dương Mẫn vô cùng ngang ngược, lại có ý tứ rất rõ ràng nhưng trong số những người ở đây không có thể phản bác lại điều gì.

Trước đó bọn họ đã quá kích động, chỉ trích quá đáng nên bây giờ bọn họ đã không còn khả năng chỉ trích.

Những người của Quỷ y phái không đi về đảo Tế Châu gặp Tần lạc bởi vì bọn họ đã nhận được nhiệm vụ mới.

Vẫn tiếp tục khiêu chiến!

Trong cùng ngày hôm đó Hứa Đông lâm khi trả lời phỏng vấn của các phóng viên đã tuyên bố với toàn bộ dân chúng hàn Quốc: "Ông của anh ta, Hứa Nhược tiên sinh chấp nhận lời khiêu chiến của Tần lạc tiên sinh".

Nhất đại y thánh Hàn Quốc đấu với người thầy thuốc trẻ tuổi xuất sắc nhất Trung Quốc. Cuối cùng ai sẽ thắng ai đây? T

Không ai nhường nhịn ai, người trí dũng hơn sẽ thắng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK