Mục lục
[Dịch] Bác Sĩ Thiên Tài (Thiên Tài Y Sinh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở phương bắc tuyết rơi nhiều. ở phương nam ánh nắng chiếu dọi khắp nơi. Thế nhưng bây giờ là mùa đông không có nghĩa phương nam không giá rét.

Có ánh nắng mặt trời bạn sẽ cảm thấy ấm áp nhưng khi không có ánh nắng mặt trời, khí lạnh bao phủ khắp nơi có thể làm cho bạn đông cứng lại, cảm thấy rét run.

Cái rét phương bắc như cắt da cắt thịt, xuyên thẳng vào tâm can con người. Cái lạnh phương nam như độc dược, âm nhu, xảo trá không thể đề phòng. Giống như khí lạnh phát ra từ xương tủy, cho dù có mặt áo bông dày cũng không thể ngăn cản.

Chiếc máy bay chở khách khổng lồ từ Yến Kinh tới Dương Thành hạ cánh xuống sân bay Bạch Vân ở Dương Thành vào lúc hơn năm giờ chiều. Qua cổng soát vé lúc một giờ, chuyến bay bị hoãn hơn nửa tiếng, cộng thêm một hành trình dài thế là gần hết nửa ngày.

Khi xuống máy bay trời đã mờ tối. Ở trên cánh đồng hoang xa xa còn có một màn sương mỏng, khắp sân bay đã sáng ánh đèn.

Sau khi lấy hành lý, Tần Lạc dẫn Lâm Thanh Nguyên và Lâm Hoán Khê đi ra cổng sân bay.

“Tần Lạc” Giọng nói vui mừng của một người đàn ông vang lên. Sau đó một người tiến nhanh tới ôm chầm lấy Tần Lạc. “Tốt. Béo lên, sắc mặt khá hơn nhiều”.

“Anh cả” Tần Lạc cười hỏi: “Sao anh lại tới đây. Không phải lúc gọi điện em đã nói ư? Không cần phải ra đón em mà”.

“Có khách quý tới thăm, sao lại không có ai ra đón được?” Người đàn ông cười nói.

Sau đó anh ta xoay người niềm nở nhìn Lâm Thanh Nguyên cười hỏi: “Ông có phải là Lâm lão gia không ạ? Ông cháu sức khỏe không tốt nên không trực tiếp tới đây đón ông. Cháu thay mặt ông tới nghênh đón ông. Sau khi về tới nhà ông cháu sẽ cáo lỗi với ông”.

Người đàn ông này tuổi ngoài hai mươi, mày rậm, mắt to, tướng mạo thanh tú, cử chỉ phóng khoáng, cũng mặc trường bào xanh, đi giày vải đen, phong thái có vẻ phong lưu phóng khoáng.

Cách cư xử của anh ta rất nhiệt tình, hơn nữa nụ cười lúc nào cũng thương trực trên mặt, cảm giác đầu tiên mang lại cho người khác khá dễ gần.

“Đây là anh cả của cháu, Tần Minh” Tần Lạc giới thiệu với hai người.

Anh cả? Hình như chưa bao giờ nghe nói Tần Lạc có anh cả?

Tuy rằng Lâm Thanh Nguyên cảm thấy nghi ngờ nhưng ông không biểu lộ ra ngoài, ông cười ha hả nói: “Đều là người nhà, khách khí làm gì?”

“Còn đây là em dâu phải không?” Tần Minh chủ động chào hỏi Lâm Hoán Khê.

“Em là Lâm Hoán Khê” Lâm Hoán Khê nhìn Tần Lạc, nàng bình thản trả lời nhưng tâm trạng hơi ngượng ngùng. Tại sao anh ta lại bảo mình là bà xã của cậu ấy?

Thực tế Lâm Hoán Khê không biết tý gì về chuyện tình cảm của nàng và Tần Lạc. Tất cả chỉ là do ông của nàng Lâm Thanh Nguyên gọi điện thoại cho gia đình Tần Lạc nói nàng và Tần Lạc tình trong như đã mặt ngoài còn e.

Gia đình Tần Lạc cũng tưởng Tần Lạc và Lâm Hoán Khê đã có quan hệ tình cảm vì thế ông Tần Lạc, Tần Tranh mới mời Lâm Thanh Nguyên và Lâm Hoán Khê tới ăn tết ở nhà mình.

“Lâm lão, để cháu giúp ông mang hành lý. Em dâu, em cũng đưa hành lý cho anh. Xe chúng ta đang đợi ngoài cửa, chỉ mấy bước là tới” Tần Minh ân cần nói. Sau đó anh ta đưa tay đỡ cái va ly trong tay Lâm Thanh Nguyên và cái ba lô trong tay Lâm Hoán Khê.

Ở ngoài cổng sân bay có một chiếc Mercedes-Benz màu đen đang chờ sẵn. Một người mặc y phục tây, đầu húi cua vội mở cửa xe bước ra, đỡ cái va ly trong tay Tần Lạc nói: “Thiếu gia, cậu đã về”.

“Ừ” Tần Lạc giao cái va ly cho người đó sau đó hắn mời Lâm Thanh Nguyên và Lâm Hoán Khê lên xe. Sau kh cất hành lý vào sau xe, Tần Mình ở ghế trước bên cạnh tài xế.

“Anh cả, anh nói ông không khỏe, có nghiêm trọng không?’ Tần Lạc lo lắng hỏi.

“Không đáng ngại. Bình thường ông chú trọng tập luyện dưỡng sinh, chưa bao giờ bị ốm lặt vặt. Hai ngày nay thời tiết lạnh quá, vết thương ở chân của ông tái phát” Tần Minh quay đầu cười nói.

Tần Lạc thở dài nói: “Em không thường xuyên ở nhà, phải phiền anh quan tâm chăm sóc ông”.

“Không cần phải nói thế” Tân Minh nghiêm túc nói: “Anh chịu đại ân của ông. Đây là trách nhiệm của anh phải làm”.

“Được, sau này em không nói nữa” Tần Lạc cười nói.

Ánh mắt Lâm Thanh Nguyên khá sắc bén ông đã nhận ra thái độ thân thiết của Tần Minh với Tần Lạc như kiểu lấy lòng mà hình như Tần Lạc không nhận ra, hắn dường như chỉ biết đón nhận. Rốt cuộc ông cũng không biết mối quan hệ giữa hai người như thế nào.

Tần Minh có vẻ am hiểu việc tìm đúng chủ đề câu chuyện. Suốt dọc đường đi anh ta và Lâm Thanh Nguyên chỉ đàm luận về y học. Hai người đều là thầy thuốc Trung y nên cũng không xa lạ với lĩnh vực này.

Anh ta cũng cố nói chuyện mấy câu với Lâm Hoán Khê nhưng khi thấy Lâm Hoán Khê lạnh nhạt trả lời anh ta cũng không nói gì với nàng nữa. Đường từ sân bay về nhà khá xa nhưng không khí trong xe không trầm lắng lắm.

Sau khi xe đi vào nội thành, cảnh đô thị phồn hoa lập tức hiện lên trước mặt mọi người. Đây là lần đầu tiên Lâm Hoán Khê xuống phía nam nên nàng chăm chú nhìn qua cửa sổ quan sát thế giới bên ngoài. Lâm Thanh Nguyên cũng thường xuyên tới Dương Thành họp những vẫn cảm thấy Dương Thành thay đổi không ngừng, ba ngày một đại biến đổi, hai ngày một biến đổi nhỏ.

Xe dừng lại trước cổng một biệt thự tráng lệ bên bờ sông Châu giang. Tần Minh nhanh chóng xuống xe, mở cánh cửa hậu ở thùng xe.

Lâm Thanh Nguyên bước xuống xe, quan sát, thầm đánh giá toàn cảnh biệt thự rồi ông cười nói: “Lưng dựa vào Liên Hoa sơn, cổng quay ra sông Châu giang, dựa vào sông núi, ngôi biệt thự này thực sự rất đẹp”.

“Tìm khắp Trung Quốc liệu có biệt thự nào có cảnh đẹp như này không?” Tần Lạc cười nói: “Trước kia ở nhà cũ nhưng bên đó mở rộng thành khu kinh tế mở. Toàn bộ dân cư ở đó phải di chuyển đi nơi khác vì chuyện đó mà ông cháu không ăn uống mấy ngày liền".

“Người già chính là người hoài cổ, cái gì dùng mấy chục năm thì đều cảm thấy luyến tiếc” Lâm Thanh Nguyên xúc động nói.

Trong khi hai người đang nói chuyện, cổng biệt thự mở ra, một đám đông đi ra.

Đi đầu là một ông già vóc người cao gầy, sắc mặt phấn chấn, mặc bộ Đường trang màu xanh, thoạt nhìn ông lão vô cùng phấn chấn.

Nước da ông đỏ hồng, nhẵn bóng. Gương mặt khồng có bất kỳ vết nhăn của tuổi già. Bước đi của ông manh mẽ như thanh niên, tuy nhiên có cảm giác chân trái không thoải mái lắm.

“Lâm lão đệ, Ta xin lỗi đệ” Từ xa ông già đã nói xin lỗi Lâm Thanh Nguyên.

“Tần lão ca, ca không cần phải nói thế, không phải quá khách sáo ư? Luận về tuổi tác, lão ca hơn đệ hai tuổi. Đệ sao có thể để lão ca ra phi trường đón mình?” Lâm Thanh Nguyên cầm tay Tần Tranh cười nói.

“Ha, ha. Lão đệ từ xa mang cháu dâu đến cho ta. Theo đạo lý ta phải ra sân bay đón lão đệ” Tần Tranh cười ha hả nói.

“Hoán Khê, cháu lại đây ra mắt Tần gia gia đi” Lâm Thanh Nguyên kiêu hãnh vẫy tay gọi Lâm Hoán Khê.

Tính tình Lâm Hoán Khê thanh bạch, hơn nữa nàng cũng quen với những chuyện quan trọng bên ngoài, rất ít khi nàng cảm thấy hồi hộp, lo lắng. Thế nhưng vốn là một cô gái hôm nay nàng cũng cảm thấy thấp thỏm không yên.

“Cháu chào Tần gia gia” Lâm Hoán Khê đi tới khẽ chào vấn an Tần Tranh.

“Tốt, tốt. Ông rất hài lòng với cháu dâu của mình” Tần Tranh nhìn Lâm Hoán Khê nói: “Hoán Khê, hoan nghênh cháu tới Tần gia chúng ta”.

Câu này một từ hai nghĩa.

“Cám ơn gia gia” Lâm Hoán Khê nói. Mặc dù “Tần gia gia” và “gia gia” chỉ bỏ đi một từ nhưng ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.

Một phị nữ dáng điệu khoan thai, quý phái, mặc bộ sườn xám trang nhã, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác đan len, gương mặt đôn hậu, dễ gần ở bên cạnh chăm chú quan sát Lâm Hoán Khê. Dù Lâm Hoán Khê đã đoán được thân phận của người này nhưng nàng né tránh theo bản năng, không biết phải chào hỏi người này như thế nào.

“Hoán Khê, bác là mẹ Tần Lạc. Bác rất vui khi cháu tới Tần gia ăn tết” Người phụ nữ kéo tay Lâm Hoán Khê nói: “Cháu không nên ngại ngùng khi ở đây. Cháu cứ coi như đây là nhà cháu”.

“Dạ thưa bác” Lâm Hoán Khê đáp. Bây giờ thì nàng đỏ mặt vì ngượng.

Tần Lạc ở đằng sau cũng không được thảnh thơi. Hắn chưa kịp tiến lên vấn an ông mình thì một cô bé nhỏ xíu tóc tết đuôi ngựa đã chạy tới ôm chân hắn, êm ái gọi: “Anh, ôm một cái. Anh, ôm một cái”.

Tần Lạc ngồi xổm bế cô bé như ngọc nữ vào lòng, hắn hôn đôi má nhỏ hòng hồng của nàng hỏi: “Bối Bối, em tới đây khi nào?”

“Em mới tới hôm qua” Cô bé ôm cổ Tần Lạc cười khanh khách nói.

Bối Bối là con gái của cô Tần Lạc, đang sống ở Thâm Quyến. Cô Tần Lạc là thương gia buôn bán dược liệu, giống như bố hắn. Mấy năm trước cô hắn đã ly dị chồng, tự mình nuôi Bối Bối. Bởi vì Bối Bối không sống với bố nên đặc biệt thân thiết với Tần Lạc. Tần Lạc cũng rất thích cô em họ bé nhỏ này.

“Em đã thi sát hạch chưa?” Tần Lạc cười tít mắt hỏi.

“Rồi. nhưng em không được điểm tốt” Bối Bối cong môi nói vẻ tủi thân.

“Tại sao không được điểm tốt?”

“Có thể cô giáo nghĩ rằng em xinh đẹp hơn cô. Rõ ràng em vẽ quả táo cô giáo lại bảo em vẽ quả đào” Bối Bối nghiêm túc nói.

"-- "

Tần Tranh gọi to: “Tần Lạc? Cái thằng, đã về mà không dám lại đây sao?”

Tần Lạc vội ôm Bối Bối tiến lại nói: “Ông, cháu đang nói chuyện với Bối Bối”.

Tần Tranh vui mừng nhìn cháu, gật đầu nói: “Tốt, béo lên. Xem ra cuộc sống của cháu ở Yến Kinh cũng khá lắm”.

“Lâm gia gia rất quan tâm tới cháu” Tần Lạc cười nói.

“Ông làm gì có thời gian quan tâm tới cháu. Là Hoán Khê quan tâm tới cháu” Lâm Thanh Nguyên ra sức trợ giúp cháu gái mình.

Bối Bối mở to mắt nhìn Lâm Hoán Khê rồi ghé vào tai Tần Lạc hỏi nhỏ: “Anh, anh thực sự sẽ kết hôn à?”

“Hả? Ai nói cho em biết?” Tần Lạc nghi ngờ hỏi. Lúc này Bối Bối vẫn là đứa bé con bốn tuổi, làm sao có hiểu được kết hôn là gì chứ?

“Mẹ nói anh sẽ dẫn về nhà một chị rất xinh đẹp. Mẹ bảo em phải gọi là chị dâu”.

"-- "

Bối Bối thở dài nói: “Ai, anh cứ kết hôn trước. Khi nào em trưởng thành em sẽ lại gả cho anh”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK