Mục lục
[Dịch] Bác Sĩ Thiên Tài (Thiên Tài Y Sinh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Lạc đứng chờ một lát. Lý Thu Bạch từ bên trong đi ra ngoài đón Tần Lạc.

Một bộ véc màu đen cắt may rất vừa người, áo sơ mi màu trắng, trên cổ thắt một cái nơ hình con bướm màu đen, giầy da kiểu châu Âu mới tinh. Lý Thu Bạch trong bộ trang phục này quả thực chính là hoàng tử bạch mã trong con mắt các cô gái mới lớn.

Đưong nhiên khi Lý Thu Bạch không mặc gì cũng là hoàng tử bạch mã của rất nhiều người phụ nữ.

“Xin lỗi, tôi và đạo diễn nói một số chuyện. Trò chuyện quên mất cả thời gian. Tôi cứ nghĩ anh bị kẹt xe, không ngờ anh lại tới nhanh vậy.” Lý Thu Bạch mỉm cười giải thích.

Mặc dù Lý Thu Bạch tự nhận là có quen biết Tần Lạc nhưng hai người mới chỉ tiếp xúc với nhau hai lần, cũng không tệ lắm nhưng khi Lý Thu Bạch thấy thái độ mập mờ, cung kính của Tổng giám đốc công ty văn hóa Hoàn Mỹ đối với Tần Lạc, thái độ của Lý Thu Bạch đối với Tần Lạc cũng có sự tôn trọng ở mức độ nhất định.

“Không sao. Tôi cũng mới tới thôi.” Tần Lạc cười nói: “Tôi còn định đi tìm một mình nhưng tìm một lúc lâu vẫn không thấy tấm biển hiệu: Tam niên nhất ban như anh nói.”

Lý Thu Bạch cười nói: “Tam niên nhất ban không có biển hiệu. Tất cả mọi người đều biết ở trong khu nhà này. Anh cứ đi thẳng vào trong là được.”

Lúc này Tần Lạc mới biết không phải hắn không tìm được biển hiệu mà ở đây thật sự không có biển hiệu.

“Vậy có thể đi vào bên trong không? Ở cửa thậm chí không có một vệ sĩ nào cả.” Tần Lạc nghi ngờ hỏi. Theo lý mà nói muốn một hội sở tư nhân cực kỳ an toàn thì phải đảm bảo chặt chẽ tỉ mĩ mới đúng.

“Bên trong có, bên ngoài không có.” Lý Thu Bạch nói: “Đi tôi dẫn anh vào trong.”

Sau hai lối rẽ, đi qua một cánh cửa nhỏ có vệ sĩ, xuất hiện trước mắt Tần Lạc chính là một Tứ hợp viện cổ kính.

“Nơi này vốn chỉ là Tam niên nhị ban, bởi vì công việc của Tam niên nhị ban bùng nổ chính vì vậy ông chủ ở đây mới mua lại mấy quán bar bên cạnh làm Tam niên nhất ban, Tam niên tam ban, Tam niên tứ ban, Tam niên ngũ ban cùng Tam niên lục ban. Mỗi một ngôi nhà chính là một quán bar độc lập. Anh cứ vào trong rồi sẽ biết.” Lý Thu Bạch vừa giới thiệu tình hình với Tần Lạc, hắn vừa dẫn Tần Lạc đi qua khoảng sân thứ hai.

Lý Thu Bạch gõ gõ vào cánh cửa sơn đỏ. Cánh cửa nhanh chóng được mở ra. Khi Tần Lạc và Lý Thu Bạch đi vào bên trong, người vệ sĩ ở bên trong lại đóng cánh cửa lại.

“Thảo nào bên ngoài không có vệ sĩ.” Tần Lạc cười nói. Nếu như không có người quen thuộc dẫn đường thì tuyệt đối sẽ không thể nào gõ để mở cửa ra được.

“Tất cả đều là diễn viên. Tánh mạng không có gì nhưng chỉ sợ cánh phóng viên xông tới chụp trộm, quay trộm.” Lý Thu Bạch giải thích.

“Tôi xem trên tivi thấy công tác bảo vệ của các hội sở cực kỳ tốt, còn phải dùng thẻ chuyên biệt mới vào được. Tôi nghĩ nơi này cũng như vậy.”

“Nơi anh nói chính là câu lạc bộ của người giàu. Người có tiền thường sợ chết nên bọn họ phải đề phòng nghiêm ngặt. Trong khi đó các diễn viên ngày thường bị ràng buộc nhiều hơn nên ít nhiều cũng có khát vọng cuộc sống tự do chính vì vậy quản lý bên này mới thả lỏng.”

“Ông chủ nơi này làm việc rất có ý nghĩa.” Tần Lạc cười nói.

Trong sân rất rộng, có giá treo quả nhỏ và mặt cỏ rất sạch sẽ. Trên mặt cỏ có đặt những chiếc ghế dựa và bàn, còn có cả lò nướng đang cháy. Có người cầm chai bia nằm trên ghế nói chuyện với bạn bè. Có người đang bận rộn nướng thịt và rau cải. Có người lại đang hái những trái nho chín mọng ở trên giá nho sau đó đi ra giếng nước, múc nước rửa. Nhiều năm nay Tần Lạc không nhìn thấy giếng nước, không ngờ bên trong ngôi nhà này lại có một cái giếng.

“Anh có đói không? Có muốn ăn thứ gì không?” Lý Thu Bạch cười hỏi Tần Lạc.

“Tôi không đói.” Tần Lạc cười nói: “Tôi không hứng thú với thịt nướng.”

“Trong phòng có bánh ngọt và hoa quả, cũng có thể bảo bọn họ làm cho một ít thịt bò sốt. Anh muốn ăn trứng và cơm rang cũng được, nếu không sợ mất thể diện.” Lý Thu Bạch trêu Tần Lạc.

Mặc dù Lý Thu Bạch không dồn hết tâm trí nhưng cách nói chuyện như này sẽ khiến mối quan hệ của anh ta và Tần Lạc gần nhau hơn. Nói đùa như vậy không ảnh hưởng gì tới tình hình, lại là thước đo mẫu mực nhất.

“Trong hoàn cảnh ở đây, tốt nhất tôi nên gọi một đĩa cơm to và một quả trứng.” Tần Lạc chấp nhận ý tốt của Lý Thu Bạch, hắn cũng lên tiếng châm chọc.

“Đi. Tôi dẫn anh đi gặp đạo diễn.” Lý Thu Bạch nói.

“Thu Bạch, Thu Bạch.” Từ đằng sau có tiếng phụ nữ gọi.

Lý Thu Bạch quay người lại, anh ta nhìn thấy một cô gái dáng người cao ráo, mặc lễ phục màu đỏ, bưng một cái rỗ nhỏ đi tới.

“Tôi hái một ít nho. Nho rất ngọt. Anh có muốn nếm thử không?” Giọng nói của cô gái vui vẻ, dáng điệu tươi cười, trông cực kỳ xinh đẹp.

Trong thế giới giải trí không cần nói tới người đẹp. Lời nói này quả không sai. Chỉ cần kéo bất kỳ người phụ nữ nào trong ngôi nhà này tới trường học cũng có thể trở thành hoa hậu giảng đường.

“Cám ơn Tâm Hà.” Lý Thu Bạch nho nhã cầm một quả nho từ trong rỗ.

“Anh chàng đẹp trai này cũng nếm thử đi.” Đôi mắt quyến rũ của Giang Tâm Hà liếc nhìn Tần Lạc rồi nàng chìa cái rỗ tới trước mặt Tần Lạc.

“Cám ơn.” Tần Lạc cũng cầm một trái nho.

“Thế nào? Tại sao anh không giới thiệu một chút.” Giang Tâm Hà bỏ một quả nho vào trong miệng mình sau đó nhấm nháp.

Lý Thu Bạch liếc nhìn Tần Lạc. Sau khi Tần Lạc gật đầu, anh ta mới nói: “Vị này chính là Tần Lạc.”

“Hả, Tần Lạc? Anh chính là thần y Tần Lạc?” Giang Tâm Hà trợn tròn mắt, miệng há to, dáng vẻ cực kỳ kinh ngạc.

Bọn họ đóng bộ phim này ‘Thiếu niên y vương’, nam diễn viên chính đóng vai Tần Lạc. Sao Giang Tâm Hà có thể không biết Tần Lạc là ai?

“Tôi là Tần Lạc.” Tần Lạc chìa tay với phong độ của một người nổi tiếng.

“Chào anh. Chào anh.” Giang Tâm Hả vội vàng bắt tay Tần Lạc và nói: “Tôi chính là bạn gái của anh.”

Tần Lạc nhìn Lý Thu Bạch, hắn đương nhiên không hiểu ý của câu nói này.

“Giang Tâm Hà đóng vai tiểu thư Lệ Khinh Dương.” Lý Thu Bạch giải thích.

Bởi vì một số nguyên nhân, nhân vật Lệ Khuynh Thành trong bộ phim không giữ tên gốc là Lệ Khuynh Thành. Dù sao bây giờ Lệ Khuynh Thành cũng là chủ nhân của Khuynh Thành quốc tế. Sau khi bộ phim này công chiếu, Lệ Khuynh Thành chỉ là vợ bé sẽ ảnh hưởng không tốt tới danh dự của nàng.

Đây chính là điều Tần Lạc luôn lo lắng sau khi quyết định làm bộ phim này. Không chỉ có Lệ Khuynh Thành muốn đổi lại tên, tới khi quay thử, ngay cả Vương Cửu Cửu và Văn Nhân Mục Nguyệt cũng muốn đổi lại tên. Thân phận của hai nàng thực sự quá nhạy cảm.

Lúc này Tần Lạc mới hiểu vẻ châm biếm trong lời nói của cô gái này, hắn chỉ cười nói: “Thật sự tôi không có ý kiến gì.”

“Vậy là tốt rồi. Bạn trai, ăn một quả nho nữa nhé?” Giang Tâm Hà mỉm cười nói.

Tần Lạc lại ngắt một quả nho nữa và nói: “Cảm ơn.”

“Tâm Hà, tôi phải dẫn Tần Lạc đi gặp đạo diễn. Xin lỗi không thể nói chuyện tiếp.” Lý Thu Bạch nói.

“Được. Lát nữa nói chuyện.” Giang Tâm Hà gật đầu nói. “Bác sĩ Tần, rất hân hạnh được quen biết anh. Tôi biết những chuyện anh làm, qua kịch bản tôi càng hiểu rõ anh. Tôi… sẽ không phiền khi làm bạn gái của anh.”

Tần Lạc chỉ cười mà không nói. Chỉ có những cô gái trong giới nghệ sĩ mới có gan to lớn mật nói ra câu nói đó.

Câu nói bổ xung của Giang Tâm Hà: ‘Tôi không ngại làm bạn gái của anh’ thật ra còn có ý khác nữa. Không chỉ ở trong phim mà có thể ở cả ngoài đời.

Một vấn đề như vậy Tần Lạc có thể trả lời không?

Ánh sáng mờ mờ, nhiều người đang ngồi ở ghế, tâm trạng thoải mái, trong tai tràn ngập âm thanh du dương của âm nhạc. Tinh thần và thể xác cực kỳ khoan khoái.

Một cô gái rót rượu đang biểu diễn cách pha chế rượu. Động tác của cô nàng lưu loát nhanh nhẹn khiến người khác có cảm giác vui mắt.

Lý Thu Bạch đi trước dẫn đường. Hai người Tần Lạc đi xuyên qua quầy bar sau đó đi tới một căn phòng.

Cánh cửa phòng không đóng chặt nên đứng bên ngoài có thể nghe thấy âm thanh nói chuyện bên trong.

“…thứ hai, mỗi ngày chỉ quay bốn tiếng. Sáng làm việc từ mười giờ sáng tới mười hai giờ trưa. Buổi chiều làm việc từ hai giờ tới bốn giờ chiều. Trời mưa không làm việc. Trời nắng quá cũng không làm việc.”

“Thứ ba, đoàn làm phim phải điều cho tôi một chiếc xe. Tài xế do chính tôi chỉ định.”

“Thứ tư, không được quay cảnh trên giường. Nếu có phải dùng diễn viên đóng thế.”

“Thứ năm, tôi có quyền sửa chữa những cảnh không thích hợp.”

“Điều này không được.” Giọng nói của một người đàn ông cắt ngang.

“Tại sao không được?” Tiếng người phụ nữ buồn bực hỏi lại.

“Sau khi làm xong kịch bản đã chuyển cho tôi xem, sau đó Tần Lạc tiên sinh cũng đã đọc qua. Tần Lạc tiên sinh rất hài lòng với kịch bản. Đây là kịch bản Tần Lạc tiên sinh đã đồng ý sau khi sửa đổi. Tần Lạc tiên sinh có nói bất kỳ ai cũng không được sửa. Tôi nghĩ chuyện này Cao tổng đã nói với các vị.” Giọng nói của người đàn ông rất sắc bén.

“Đúng vậy. Tôi biết chuyện này.” Giọng nói bình tĩnh của một người đàn ông khác vang lên.

“Tần Lạc? Anh ta dựa vào cái gì mà quyết định kịch bản? Dựa vào cái gì mà có thể vung chân múa tay ở đây? Đây là điều kiện của tôi nếu không tôi không đồng ý quay.”

Tần Lạc đẩy cánh cửa phòng rồi đi vào trong. Hắn nhìn lướt qua hai nam một nữ đang ngồi trong phòng, cười nói: “Nếu cô không muốn, chúng tôi không gượng ép. Cóc ba chân khó tìm chứ phụ nữ chân dài không khó tìm. Thay người là được.”

Liễu Hạ Huy mặc một bộ véc màu đen vội vàng đứng dậy, chào Tần Lạc: “Tần tiên sinh tới.”

Tần Lạc gật đầu, hắn nhìn người phụ nữ sắc mặt tái nhợt ngồi ở ghế.

Đúng là oan gia ngõ hẹp!

Tần Lạc không ngờ người phụ nữ này chính là người vừa mới lái xe bấm còi với Tần Lạc. Khi Tần Lạc đi tới hỏi thăm, cô ta còn không nhìn hắn.

“Cô ấy là người đóng vai Lâm tiểu thư. Nữ diễn viên chính.” Lý Thu Bạch ở đằng sau vội vàng giới thiệu.

Nghĩ tới Lâm Hoán Khê, Tần Lạc không khỏi mềm lòng, hắn nhẹ nhàng nói: “Cô ấy sẽ không chấp nhận lời yêu cầu hà khắc này của cô.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK