Mục lục
[Dịch] Bác Sĩ Thiên Tài (Thiên Tài Y Sinh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau một hồi xét nghiệm cẩn thận thì chủ nhiệm khoa phụ sản của bệnh viện Hoàng Gia, ông Chris bước tới trước mặt viện trường Kend báo cáo: “Máu đã cầm được rồị và cô ấy cũng đã thoát khỏi nguy hiểm. Nhưng vẫn phải nhập viện để kiểm tra tiếp thêm xem sao.”

“ừm.” Kend gật gật đầu đáp. Thực ra điều ông quan tâm lại là một chuyện khác. “Kết quả xét nghiệm ra sao? Nguyên nhân vì sao dẫn đến sảy thai vậy?”

“Qua kết quả xét nghiệm thì thấy nguyên nhân sảy thai là do bị một lực lớn va đập vào mà ra. sau đó xuất hiện tử cung chảy máu liên hồi_” Chris nhìn viện trưởng nói, dường như ông ta cũng hiểu được ý của viện trưởng nên lại nói tiếp: “Tất nhiên, bác sỹ cứu chữa cho cô ấy cũng phải chịu trách nhiệm. Vi bọn họ đã kéo dài thời gian làm cho bệnh tình của cô ấy ngày càng nghiêm trọng, hơn nữa phương pháp cứu chữa cũng không đúng, cầm máu không hiệu quả dẫn đến việc chảy máu lần thứ hai_”Kend tất nhiên là hiểu ý thuộc hạ của mình muốn nói gì. không ngờ ông ta lại đoán được những điều mình đang nghĩ, nên có chút gì đó mừng thầm, nhưng lại cũng thấy lo lo. Mừng là bởi vì người thuộc hạ này của mình rất biết làm việc, nhưng lo là vì_liệu Hoàng Tử Philip cũng sẽ nhìn ra được thứ gì đó như ông ta không?

Mặc dù không hề muốn nhưng ông vẫn nói giúp cho mấy người Trung Quốc kia: “Kéo dài thời gian là do bọn họ bị người ta vây kín lại. nên không kịp đưa bệnh nhân đến bệnh viện. Còn về phần phương pháp chữa trị thì_phương pháp chữa trị của bọn họ cổ quá rồi, lại không khoa học nữa. nhưng tình hình của mỗi nước là không giống nhau, nên cũng không thể nói phương pháp của bọn họ là sai. Mặc dù năng lực chưa được tốt. nhưng tinh thần lại đáng khen. Đi thôi, chúng ta ra ngoài gặp phóng viên một chút đã.”

Kend dẫn theo Chris đi ra ngoài, vừa đi ra khỏi khu vực phụ sản, thì đã bị một đám phóng viên xông tới vây kín lấy.

“Viện trưởng Kend. xin hỏi kết quả xét nghiệm đã có chưa vậy?”

“Người phụ nữ mang thai đó thế nào rồi? Đã thoát khỏi nguy hiểm chưa?”

“Trung y Trung Quốc có vấn để gì không thế? Có phải vì bọn họ chẩn đoán nhầm bệnh đã dẫn đến sảy thai không?”

Những câu hỏi được đưa ra liên tục không ngớt, ánh đèn chớp lóe không ngừng làm người ta chói hết cả mắt.

Viện trường Kend lại có vẻ thích cái cảm giác được người ta chú ý tới như thế này, ông cứ vòng vo một hồi mới trịnh trọng nói vào vấn đề: “Từ kết quả mà chúng tôi chẩn đoán, thì việc này không liên quan gì đến vị bác sỹ Trung Quốc hết. Người phụ nữ này đã mang thai được sáu tháng hai mươi hai ngày rồi. lúc này thai nhi đã được hình thành đầy đủ, vì vậy mà cơ thể người mẹ không được có những động tác quá khích_Cô ấy bị người ta va vào với lực mạnh quá nên đã bị ngã ra. Thai nhi cũng là vì cô ấy ngã xuống đất mạnh và đột ngột quá nên đã bị sảy_May mắn ở chỗ là cô ấy hiện giờ đã thoát khỏi nguy hiểm. Có điều. vì mất một lượng máu khá lớn. nên cần phải nhập viện một thời gian để xem xét lại xem sao. Vì vậy mà xin mọi người đừng vào làm phiền bệnh nhân nữa.”

Masha cùng ở trong đám phóng viên này, sau khi nghe thấy những lời Kend nói thì nàng lập tức nói: “Nói như vậy thì những vị trung y Trang Quốc đã bị oan ức sao? Chúng ta đã hiểu lầm họ rồi sao?-’

Nàng tất nhiên là biết sự việc đã rất rõ ràng rồi, nhưng nàng vẫn cố tình hỏi những câu hỏi nghe có vẻ ngu ngốc này trước mặt bao nhiêu người, cũng là muốn thông qua chính miệng của chuyên gia để định tính luôn cho sự việc xảy ra lần này.

Nàng cho rẳng Tần Lạc là ân nhân cứu mạng của mình, vì thế nên nàng muốn rửa nổi oan ức này cho ân nhân.

“Cũng có thể nói là như vậy.”Kend buồn bực nói. Nếu không phải là Hoàng Tử Điện Hạ gọi điện đến hỏi han về việc này. thì ông ta chắc chắn sẽ gây không ít phiền hà đến cho mấy người Trung Quốc đó.

Thế mà lại để cho bọn họ trong ngày đầu tiên đến Thụy Điển mà đã được hỏi như vậy ông ta biểt rất rõ một điều, đó là một khi việc này được đăng tải lên trên mặt các tờ báo hay truyền hình, thì hình tượng của trung y Trung Quốc trong lòng người dân Thụy Điển cũng sẽ được nâng cao lên một tầm mới. Đây là việc mà Kend và người bạn học Sylva của ông không thích nhìn thấy chút nào.

“Viện trưởng Kend, ông có muốn đại diện cho bệnh viện Hoàng Gia nói vài lời với những vị khách từ xa xôi đến đây mà lại bị chúng ta vu oan không?” Masha thừa thắng xông lên.

Kend nhìn cô nữ phóng viên này với ánh mắt khó chịu, thầm nghĩ, lẽ nào cô ta chính là nữ phóng viên được trưởng đoàn đại biểu chữa khỏi đó sao?

Sau khi biết có một nữ phóng viên đang nói giúp cho đoàn trung y Trung Quốc thì Kend càng thêm khó chịu hơn.

“Cứu người là thiên chức của một bác sỹ. Bất luận là tây.y hay là trung y thì đều là như vậy. Bọn họ làm rất tốt, không hổ danh một nghề vĩ đại như ‘bác sỹ’. Tôi đại diện cho bệnh viện Hoàng Gia hoan nghênh bọn họ đến Thụy Điển quan sát học hỏi.”

Kend cố tình nói ‘ viếng thăm giao lưu' thành ‘quan sát học hỏi', chỉ bốn chữ này thôi cũng đủ ẩn chứa vô số thứ rồi.

Tần Lạc cũng nhận được điện thoại cùa Trương Tiểu Na trong thời gian sớm nhất, nói là người phụ nữ có thai đó đã thoát khỏi nguy hiểm, kết quả của bệnh viện Hoàng Gia cho thấy người phụ nữ bị sảy thai không hề liên quan đến vị bác sĩ trong Công Hội Trung Y.

Sau khi nhận được thông tin này thì Tần Lạc cũng không gấp gáp tới bệnh viện nữa. Hắn bảo luôn với tài xế đưa hắn về khách sạn đã.

Vì chiều nay hắn còn phải dẫn đoàn tới tham quan học viện Y Học Hoàng Gia Stockholm, vì vậy mà hắn còn phải quay về để chuẩn bị bài diễn thuyết đã. Việc người phụ nữ bị sảy thai đã làm mất quá nhiều thời gian rồi, hắn không còn thời giờ để mà lãng phí nữa.

“Trưởng đoàn, chiêu này thật tuyệt.” Trương Quang ngồi bên cạnh Tần Lạc, cưỡi hề hề.

Tần Lạc cười nói: “ Tôi chỉ là làm việc mà minh nên làm mà thôi.”

“ Cô nữ phóng viên đó_”

Tần Lạc nhìn anh ta một cái rồi nói với vẻ nghiêm túc: “Cô nữ phóng viên đó là bệnh nhân của tôi, thấy cô ấy bị bệnh thì tôi tất nhiên là phải ra tay giúp đỡ. Cái này chẳng có gì đáng nói cả.”

Trương Quang không ngờ thoáng một cái mà Tần Lạc lại trở nên nghiêm nghị như vậy, anh ta đúng là có phần kinh hãi đối với kiểu của cấp trên vừa toát ra từ trong người Tần Lạc. Vì vậy mà những lời đi ra đến cửa miệng rồi mà anh ta lại phải cố nuốt vào trong rồi nói tiếp: “Tôi hiểu ý của trưởng đoàn rồi.”

Tần Lạc gật gật đầu rồi nhắm mắt lại không nói thêm câu nào nữa.

Việc này đơn thuần là một tiểu xảo mà thôi, hơn nữa lại còn có người ngoài tham dự vào, vì vậy mà nếu anh ta không kín miệng thì việc này sẽ trở thành một tai họa như chơi.

Tất nhiên là Tần Lạc nói thế nào thì cũng khõng bao giờ thừa nhận là mình đã làm một việc thất đức như thế.

Hắn là một thần tượng, một thần tượng mẫu.

Sau khi trở về khách sạn thì Tần Lạc lập tức vào trong phòng của Tô Tử. Vương Tu Thân, Cố Bách Hiền và những người khác đều đã tập trung đông đủ ở đây chờ đợi tin tức rồi.

Thấy Tần Lạc quay về thì Tô Tử hỏi với giọng quan tâm: “Vấn đề đã được giải quyết xong xuôi chưa vậy?”

“Đúng đấy. Nghe nói là sự việc bị làm to lên. có sao không thế?”

“Có cần chúng tôi ra mặt không? Mấy tên nước ngoài này ức hiếp người quá đáng."

Tần Lạc hất hất tay ra ý báo mọi người không nên xúc động quá. rồi nói: “Mọi người yên tâm đi. Mọi việc đã được giải quyết ổn thỏa rồi. Kết quả chẩn đoán của bệnh viện đã chứng minh rằng người phụ nữ đó sảy thai không liên quan gì đến việc điều trị của bác sĩ của chúng ta.”

Dưới những câu hỏi liên tiếp của mọi người thì Tần Lạc lại một lần nữa giải thích cho mọi người hiểu mình đã giải quyết vấn đề thế nào. Tất nhiên là hắn không nói là mình cố ý ‘tự chế ra’ một bệnh nhân, mà nói là đúng lúc đó thì có một vị phóng viên cảm thấy khó chịu vùng bụng, vì vậy mà hắn liền ra tay cứu chữa, nên đã nhận được thiện cảm không ít từ phía người dân nơi đây.

Mọi người nghe xong thì cảm thấy may mắn vô cùng. Vương Tu Thân nói: “Không ngờ lại xảy ra một chuyện như vậy. Cũng may mà bác sỹ bên phía chúng ta kỹ năng không tồi. có thể giải quyết mọi vấn đề.”

“Đúng đó. Trong họa có phúc. Như thế này thì danh tiếng của nền trung y Trung Quốc chúng ta sẽ được nổi danh ở trên đất Thụy Điển.”

“Bước đi này không tồi chút nào. Mọi người cổ gắng thêm nữa thì việc này coi như đã thành công rồi đó.”

Tần Lạc cười nói: “Chiều còn phải đến học viện trường y để diễn thuyết. Chúng ta tiếp tục thảo luận nội dung diễn thuyết đi.”

Mọi người lại nói thêm một hồi nữa, đang định đi ăn cơm thì chuông cửa vang lên.

Trương Quang chủ động chạy đi mở cửa phòng, thì thấy người đứng bên ngoài cửa là thành viên Tôn Tuấn Long trong đoàn đại biểu.

Tôn Tuấn Long khá là trẻ, mới ba mươi hai tuổi, cũng là người xuất thân từ gia đình có truyền thống trung y, lại học tập và được đào tạo một cách hệ thống và kỹ lưỡng trong học viện trung y Trung Quốc nữa. Khi Tần Lạc vừa mới gây dựng lên Công Hội Trung Y thì anh ta đã tham gia vào rồi, vì anh ta khá là xuất chúng nên đã đuợc Tần Lạc liệt vào trong đoàn đại biểu đi Thụy Điển lần này.

Vốn dĩ định thông qua đợt khảo sát này quay về sẽ được giao trọng trách lớn lao hơn. nhưng không ngờ ngay ngày đầu tiên đến Thụy Điển mà sự việc đã phát sinh ngay trên người anh ta rồi.

“Xin lỗi làm phiền mọi người rồi. Tôi đến đây để tự kiểm điểm bản thân mình với hội trưởng.'’ Tôn Tuấn Long đứng ở cửa nói. Anh ta lớn hơn Tần Lạc vài tuổi, nhưng lại đứng nguyên ở đó giống như học sinh tiểu học làm việc sai bị gọi lên phòng thầy cô giáo để kiểm điểm vậy.

“Vào trong này đi.” Tần Lạc cưỡi nói. Nếu bệnh viện của Thụy Điển đã nói là việc này khõng liên quan gì đến bác sỹ của Trung Quốc, thì hắn cũng sẽ không cố ý làm khó thuộc hạ của mình làm gì.

Tôn Tuấn Long nhận được sự cho phép thì mới nhẹ nhàng bước tới trước mặt Tần Lạc. nói với vẻ hổ thẹn: “Hội trưởng, tôi đến để kiểm điểm bản thân mình. Việc này đều là do lỗi của tôi mà ra.”

“Anh sai ở đâu thế?” Tần Lạc cười hỏi.

“Tôi_'Tôn Tuấn Long há miệng ra nhưng lại không đáp lại được câu hỏi của Tần Lạc. Đúng vậy. mình sai ở đâu cơ chứ?

“Anh sai ở chỗ là không nên ra tay cứu người? Hay là sai ở chỗ y thuật không tốt nên đã khiến cho bệnh nhân xảy ra chuyện thế?'Tần Lạc thấy Tôn Tuấn Long cứ đứng đực ra đó thì lại hỏi tiếp.

Vẻ mặt Tôn Tuấn Long đỏ lựng hết cả lên. nói: “Hội trưởng. Tôi có thể đảm bảo với hội trưởng một điều, đó là thủ pháp trị liệu của tòi không có vấn đề gì cả. Lúc đó máu chảy nhiều quá. hon nữa còn không có bất cứ dụng cụ hỗ trợ nào cả, vì vậy mà việc tôi phải làm đầu tiên đó là cầm máu_Nếu những người đó mà đi đến thì việc đầu tiên bọn họ làm sẽ là di dời bệnh nhân. Nhưng nếu trong trường hợp đó mà di dời một phụ nữ có thai thì rất có thể sẽ khiến cho cả hai sinh mạng gặp nguy hiểm.”

“Thế tức là anh sai ở chỗ là không nên ra tay cứu người phải không?'’

Lần này thì Tôn Tuấn Long không nói gì cả. Anh ta đúng là có phần hối hận đáng lẽ không nên nghe người Thụy Điển đó chạy đi cứu người. Nếu anh ta không ra tay cứu giúp thì việc cô ấy bị sảy thai sẽ chẳng có liên quan gì đến anh ta hết. Vì chuyện này mà suýt chút nữa hại lây đến tất cả thành viên trong đoàn đại biểu, nên trong lòng anh ta cảm thấy bất an vô cùng.

Vì vậy mà vừa mới trở về đây là anh ta đã đến thẳng trước mặt Tần Lạc để xin lỗi rồi.

“Sao không nói gì thế?” Tần Lạc nhìn chẳm chẳm vào mắt Tôn Tuấn Long hỏi. làm cho người đàn ông hơn ba mươi tuổi này có phần lo lắng không yên.

Tôn Tuấn Long dũng cảm nhìn thẳng vào mắt Tần Lạc nói: “Tôi không có gì sai cả. Vì ông nội tôi đã nói với tôi rằng, bác sĩ không có quyền chọn lựa bệnh nhân cho mình.”

Tần Lạc cười lớn nói: “ông nội tội cũng nói với tôi câu nói này. Mấy ông cụ có phải là có gì đó ngốc nghếch không?”

Thấy Tần Lạc nói vậy thì mấy người như Vương Tu Thân, cố Bách Hiền mặt mày biến sắc.

Cả đời bọn họ nghiên cứu trung y, dùng trung y, có hàng nghìn hàng vạn người hồi phục sức khỏe trong tay bọn họ. Tâm huyết bọn họ đổ dồn hết vào trung y, coi trung y như sinh mạng thứ hai của mình.

Không chọn lựa. không từ chối, chỉ cần có thời gian, có cơ hội là bọn họ nhất định sẽ ra tay cứu giúp.

Vì bọn họ rất rõ một điều, đó là trên thể giới này người đáng thương nhất vẫn là bệnh nhân. Còn người đáng thương hơn nữa thì là những bệnh nhân nghèo.

Vì có sự tồn tại của những tầng lớp như bọn họ. nên trung y mới tồn tại một tinh thần quật cường đến thế chứ.

Nếu không thì trong làn sóng thị trường, cùng với tư tưởng đi xuống và tín ngưỡng lưu lạc của con người thì ai còn muốn giúp đỡ người nghèo trị bệnh nữa đây?

Nhưng ngay sau đó. Tần Lạc lại nói một câu khiến cho bọn họ cảm thấy sung sướng vô cùng: “Nhưng chính vì có những tư tưởng ngốc nghếch đó nên mới có sự tồn tại ngày hôm nay của trung y. Không có bọn họ thì trung y đã sớm diệt vong rồi.”

“Tôi hiểu phải làm thế nào rồi, cảm ơn hội trưởng.” Tôn Tuấn Long vô cùng cảm kích đối với những lời chỉ bão của Tần Lạc. liền cúi người cảm tạ.

Tần Lạc vẫn rất hài lòng về Tôn Tuấn Long. Thầm nghĩ khi nào quay về thì sẽ làm theo kế hoạch đã định, cho anh. ta vào tầng quản lý trọng yếu của Công Hội Trung Y. Trung V vừa mới khởi hành, cần phải có những người ngốc nghếch như thế đứng ra làm việc.

Vốn cứ nghĩ rằng sự việc người phụ nữ bị sảy thai đã được giải quyết xong xuôi từ đây rồi, thậm chí còn đi theo hướng lý tưởng của mình nữa.

Thế nhưng Trương Quang lại đem đến một tin tức khiến cho người ta tức giận vô cùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK