Mục lục
[Dịch] Bác Sĩ Thiên Tài (Thiên Tài Y Sinh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi nhìn thấy người phụ nữ với dáng vẻ lẳng lơ cùng với chiếc ô hoa sắc mặt Cừu Dật Vân tím đen.

Hai mắt ông ta trợn trừng. Ánh mắt ông ta cực kỳ phức tạp: hồi tưởng, quyến luyến, áy náy, hối hận, vui mừng nhưng rồi những xúc cảm này nhanh chóng bị lửa giận tràn ngập.

Đôi môi Cừu Dật Vân run rẩy, gương mặt cau có tới cực điểm nhưng đáng thương thay cơn giận này không có cách nào bùng nổ.

Đương nhiên ông ta biết Lệ Khuynh Thành. Cho dù ông ta chưa từng gặp mặt nhưng từ thông tin trên inte và trên sách báo, ông ta đã biết được nhiều thông tin liên quan tới nàng.

Không nghi ngờ gì nữa người con gái này của ông ta cực kỳ xuất sắc. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi hai năm, nàng đã lập được một thành tích khiến một người cha như ông ta cũng phải mặc cảm.

Thậm chí Cừu Dật Vân đã từng nghĩ nếu như ông ta rơi vào tình trạng của con gái mình, ông ta có thể làm tốt như con gái hay không?

Nhưng không vì thế mà Cừu Dật Vân kiêu ngạo hay tự đắc ý mà ngược lại ông ta còn cảm thấy như bị một cú bạt tai trời giáng…

Năm đó chính ông ta đã vứt bỏ con gái của mình, tại sao bây giờ con gái ông ta đạt tới thành tựu này?

Thậm chí Cừu Dật Vân có cảm giác rằng sự xuất sắc của Lệ Khuynh Thành chính là đang khiêu chiến với ông ta. Nàng đang nói với ông ta rằng cho dù không có một người cha như ông ta, nàng cũng sống rất tốt.

Nói cách khác nếu như Lệ Khuynh Thành chỉ là cô gái bìmh thường, thậm chí yếu đuối, nghèo khổ hơn có lẽ một người cha như Cừu Dật Vân sẽ có sự thương cảm. Một ngày nào đó với tâm trạng tốt, nghĩ tới sự hầu hạ uyển chuyển của người phụ nữ đó, có lẽ ông ta sẽ giang tay đón người con gái này.

Thế nhưng Lệ Khuynh Thành cực kỳ xuất sắc. Lệ Khuynh Thành giống như một ngôi sao tỏa sáng trên bầu trời khiến ông ta thực sự không có cơ hội chìa bàn tay bố thí. Lệ Khuynh Thành đã cắt đứt con đường hòa hợp của hai người.

Cừu Dật Vân thực sự không ờ tới trong khi người Cừu gia cẩn thận đề phòng thì người đầu tiên chính thức khiêu khích Cừu gia lại là Lệ Khuynh Thành.

Là Lệ Khuynh Thành, người đầu tiên phát động tấn công Cừu gia.

Nghĩ tới điều này lửa giận và sự uất ức trong lòng Cừu Dật Vân lập tức bùng nổ, ông ta lạnh lùng quát: “Đứng lại.”

Lệ Khuynh Thành ngẩng đầu nhìn Cừu Dật Vân rồi nàng tiếp tục đi tới.

“Cô đứng lại cho tôi.” Cừu Dật Vân quát to: “Cô muốn làm gì?”

Lệ Khuynh Thành nhìn bộ tang phục trên người Cừu Dật Vân. Trong mắt nàng là sự vui mừng cực điểm. Lệ Khuynh Thành lập tức đáp trả: “Đương nhiên là tới thăm người chết. Chẳng lẽ tôi không được uống rượu mừng sao?”

“Cô…” Hiệp một Cừu Dật Vân đã ăn đủ. Ông ta lạnh lùng nói: “Cô đi đi. Cừu gia không chào đón cô.”

“Tôi đương nhiên biết Cừu gia không chào đón tôi mà tôi cũng không thích Cừu gia.” Lệ Khuynh Thành nói: “Tôi tới đây chính là để xem ông già kia chết thật hay chết giả? Không phải có câu người tốt đoản mệnh, di họa ngàn năm sao? Ông ta vẫn còn đang tuổi tráng niên sao đã đi sớm vậy? Có phải ông ta chọc giận người tai to mặt lớn nào đó nên phải giả chết không?”

Gương mặt Cừu Dật Vân càng lúc càng co rúm. Ngay cả hơi thở của ông ta cũng run rẩy.

“Tống cổ cô ta ra ngoài.” Cừu Dật Vân quát to.

Những vệ sĩ đã sớm vây xung quanh muốn đuổi người. Hai vệ sĩ phía sau Lệ Khuynh Thành cũng bước tới, một trái, một phải che chắn cho nàng.

Một vệ sĩ định giơ tay đẩy Lệ Khuynh Thành, lập tức Chung Tử ở bên trái Lệ Khuynh Thành vọt người tới, lên gối, thân thể tên vệ sĩ bắn ngược trở lại.

Phịch!

Thân thể tên vệ sĩ được đồng bạn ở sau đón lấy. Lúc này gương mặt tên vệ sĩ tái nhợt, mồ hôi chảy dòng trên trán, hai chân hắn đứng không vững.

Khi nhìn thấy đồng bạn của mình bị thương, nhiều vệ sĩ khác lập tức xông tới.

Ngược lại Lệ Khuynh Thành vẫn không sợ hãi, nàng cười khanh khách nói: “Thế nào? Họ Cừu các người hẹp hòi vậy sao? Một hậu sinh tới thăm trưởng bối, các người lại muốn đuổi ra ngoài sao? Các người không sợ người ngoài nghe thấy nói các người không lương tâm sao?”

Tiếng tranh cãi bên ngoài cửa đã sớm truyền vào tai những người Cừu gia đang nghỉ ngơi bên trong khiến cho mọi người đều chạy ra ngoài, hơn thế tình cảnh này còn thu hút một số quan khách đứng xem.

Dường như để tiếp thêm cho bầu không khí này, mưa ngoài trời càng lúc càng to, giống như là đang khích lệ tinh thần.

“Cô căn bản là không tới viếng tang. Cô tới đây là để gây rối.” Cừu Đình Đình thở hổn hển nói. “Có người nào tới viếng tang như cô không? Cô hãy nhìn quần áo, xe, thậm chí cả giầy của cô xem nào…”

“Có ai quy định không được mặc quần áo này tới viếng tang không?” Lệ Khuynh Thành hỏi lại.

“Tạp chủng thì vẫn là tạp chủng. Ít nhất không biết tôn trọng người khác.”

Khi nghe thấy hai từ ‘tạp chủng’ chói tai kia, Lệ Khuynh Thành vẫn không có biểu hiện tức giận, giống như là hai từ này hoàn toàn không liên quan tới nàng.

Đối với Cừu gia mà nói, Lệ Khuynh Thành chính là một ‘tạp chủng’. Đối với Lệ Khuynh Thành mà nói nàng hoàn toàn không có hy vọng có bất kỳ quan hệ nào đối với Cừu gia.

Nhưng một khi đã dính dáng, nàng muốn đòi lại toàn bộ số nợ của bọn họ cho tới lúc nàng hoàn toàn giải phóng tư tưởng, buổi tối không gặp ác mộng nữa. Nàng có thể mỉm cười trước mộ phần của mẹ mình.

Nàng muốn hoàn toàn tẩy rửa nỗi uất ức, sỉ nhục trên người mình sau đó quỳ trước mộ mẹ mình và nói với bà: “Mẹ, hãy yên tâm an nghỉ.”

“Tôi chỉ biết tôn trọng con người.” Lệ Khuynh Thành phản kích. “Nhưng với súc sinh thì ngoại lệ.”

Đối với một bầu không khí sặc mùi thù địch thế này, một cô học sinh như Cừu Đình Đình sao có thể ăn miếng trả miếng với một phụ nữ từng trải như Lệ Khuynh Thành?

Hai câu nói đó của Lệ Khuynh Thành khiến cả người Cừu Đình Đình run rẩy, cực kỳ tức giận. Một lúc lâu Cừu Đình Đình vẫn không sao thốt lên câu nào.

Lúc này Cừu Trọng Dong và Cừu Trọng Mưu cũng nhận ra điều bất thường bên này, cả hai lập tức đi nhanh tới đứng chắn trước người Lệ Khuynh Thành.

“Con điếm kia, hãy cút đi. Đây không phải là chỗ cho mày tới. Dám tới đây la lối om sòm.” Cừu Trọng Dong quát to.

“Anh ba, nói nhảm với ả làm gì? Cứ lột truồng con đĩ này nén ra ngoài phố là xong. Không phải ả muốn gây náo loạn sao? Vậy cứ làm thế đối với ả…”

“Được rồi, các người bớt cãi nhau đi.” Cừu Yên Mị cau mày đi lên từ phía sau.

Khi Cừu Yên Mị nhìn thấy Lệ Khuynh Thành tới nàng đã biết là có chuyện. Nàng vốn có ảo tưởng cho cha mình một cơ hội hàn gắn nhưng kết quả lúc này khiến cho nàng cực kỳ thất vọng…

‘Con điếm’, ‘con đĩ’, ‘tạp chủng’ tất cả những từ người ta xưng hô với Lệ Khuynh Thành. Không một ai nhận ra rằng mình đã phạm sai lầm không thể sửa chữa.

Nàng giống như một đứa trẻ kiên cường cầm trường mâu trong tay liên tục tấn công con quái thú nhưng cho dù liên tiếp thụ thương nhưng vẫn không thu được kết quả.

Cho dù nàng có kiên cường, dũng cảm nhưng không một ai đồng cảm, ủng hộ nàng.

Cừu Yên Mị đi tới trước mặt Lệ Khuynh Thành, dịu giọng hỏi: “Cô muốn làm gì?”

“Tôi đã nói rồi. Tôi không muốn nói lại.” Lệ Khuynh Thành lạnh như một tảng băng nhìn người chị cùng cha khác mẹ của mình, sắc mặt nàng giống như hai người là người ngoài xa cách nhau ngàn dặm.

Khi Lệ Khuynh Thành đối mặt với những người khác của Cừu gia, nàng luôn có nụ cười châm chọc, nhạo báng và khiêu khích nhưng khi đối mặt với cô gái luôn nói chuyện thật lòng với nàng, nụ cười của nàng biến mất mà thay vào đó là sự quyết liệt chưa từng có.

“Hãy quay về đi.” Cừu Yên Mị nói: “Cô không nên tới đây.”

“Tới hay không tới chính là quyết định của tôi. Cô dựa vào đâu mà nói tôi?” Lệ Khuynh Thành ngang ngạnh hỏi lại.

“Hôm nay ở đây có nhiều người, chỉ có hại cho cô.” Cừu Yên Mị nóng nảy nói: “Bọn họ sẽ thật sự ra tay.”

“Cho tới bây giờ tôi tuyệt đối không nghĩ bọn họ là người hiền lành. Nếu như bọn họ không ra tay mới khiến tôi thấy bất ngờ…” Lệ Khuynh Thành cười nhạt nói. “Tôi chỉ muốn nhìn xem bao nhiêu người của Cừu gia thế này vây đánh một người phụ nữ như thế nào? Mặc dù các người luôn lén lút gây chuyện xấu đối với tôi.”

Cừu Dật Thanh nghe Lệ Khuynh Thành đề cập tới chuyện đó, ông ta âm trầm nói: “Hãy mau đuổi cô ta đi. Hãy chặn ở cửa không cho cô ta vào. Nếu không được thì hãy gọi điện báo cảnh sát.”

“Các người điếc à? Hãy mau đuổi con điếm này ra ngoài.” Cừu Đình Đình chỉ tay vào đám vệ sĩ quát mắng.

“Hãy đập nát chiếc xe kia đi. Nhìn chướng mắt quá.”

“Đập nát cả người. Hãy đánh cho con tạp chủng này một trận. Hãy cho nó biết người của Cừu gia chúng ta không dễ bị ức hiếp…châm chọc…”

Dưới sự thúc giục của chủ nhân, đám vệ sĩ vội vàng vọt tới bao vây Lệ Khuynh Thành và hai vệ sĩ vào giữa.

Chung Tử và chiến hữu Trường Mao chỉ có thể che chở hai bên Lệ Khuynh Thành. Bọn họ không dám tự tiện ra tay.

Bởi vì một khi hai người ra tay sẽ xuất hiện sơ hở trong phòng thủ, tạo điều kiện cho những kẻ kia xúc phạm Lệ Khuynh Thành.

Đối với hai người mà nói, điều này không thể tha thứ được.

Phịch!

Một tên vệ sĩ có ý đồ đánh lén từ phía sau đã bị Chung Tử đánh ngã nhưng khi Chung Tử quay người đã tạo nên cơ hội. Hai tên vệ sĩ áo đen từ phía sau lập tức tấn công.

Mặc dù Chung Tử đã kịp thời hóa giải thế công của một tên đánh vào cổ mình nhưng sườn trái của anh ta vẫn trúng một quyền nặng nề.

Trường Mao bị năm tên vệ sĩ vây công. Tình hình lúc này có thể nói là tạm cân bằng nhưng anh ta không thể giải nguy cho Lệ Khuynh Thành.

Hai vệ sĩ mang tới đã lần lượt bị cô lập khiến cho một mình Lệ khuynh Thành đơn độc đứng trên bậc thềm.

Chiếc ô hoa trên tay ChungTử đã rơi xuống đất từ lúc nào. Lúc này bão táp mưa sa rơi xuống người Lệ Khuynh Thành khiến quần áo của nàng ướt sũng, giống hệt với tâm trạng lúc này của nàng.

Cừu Trọng Mưu và Cừu Đình Đình cùng xông tới, một phải, một trái cùng muốn đánh vào mặt Lệ Khuynh Thành.

Phịch…

Cánh tay của Cừu Trọng Mưu vẫn còn ở trên không trung, chưa kịp hạ xuống thì hắn đã cảm nhận được sự đau đớn rồi ngay sau đó hắn không biết gì nữa.

Ý nghĩ độc ác trong đầu của Cừu Đình Đình là muốn xé toạt quần áo của Lệ Khuynh Thành khiến cho nàng mất mặt với mọi người.

Thế nhưng ngay lúc đó Cừu Đình Đình cảm thấy có người đàn ông bóp cằm mình.

“Cô muốn làm gì?” Người đàn ông cười tủm tỉm hỏi.

“Anh…”

Cừu Đình Đình chưa kịp nói thì quần áo tang trên người cô ta đã bị người đàn ông đó xe toạc.

Thật ra Cừu Đình Đình có mặc một chiếc váy màu trắng bên trong. Cừu Đình Đình chỉ cảm thấy bờ vai mình mát lạnh, chiếc váy trên người cô ta đã bị xé toạc xuống.

Ngay sau đó bộ ngực thiếu nữ chưa hoàn toàn nẩy nở của Cừu Đình Đình đã hoàn toàn lõa lồ trước mặt mọi người.

Cô gái này bên trong lại không mặc gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK