Mục lục
[Dịch] Bác Sĩ Thiên Tài (Thiên Tài Y Sinh)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khủng khiếp !

Tất cả mọi người đều bị hành động vô cùng bá đạo của người đàn ông bá đạo này làm cho há hốc mồm kinh ngạc, thậm chí còn ngã ngửa người ra vì kinh hãi nữa.

Ông ta nhảy từ trên không xống, nhự một thiên thần giáng thế, bộ dạng hào hùng, khí thế oai vệ, thân hình vạm vỡ, giống như Tống Nhạc tái sinh, lại giống như Trương Phi, Quan Vũ tung hoành ngang dọc như chỗ không người, đơn thương độc mã giữa chốn ba quân hỗn loạn lấy thủ cấp tướng địch, dễ như lấy đồ từ trong túi ra vậy.

Ba câu nói "Thả người!” là ba cái bạt tai đau điếng, mỗi một câu nói như sấm rền bên tai, mỗi một cái tát như trống dội ba quân, khí thế của ông ta khó có ai có thể cưỡng lại, giọng nói như chuông đồng., không cho bất kỳ ai có cơ hội giải thích, cứ như thế bạt tai cho người ta đến ngất lịm đi.

Bạn đã gặp qua người đàn ông nào bá đạo như thế này bao giờ chưa?

Tại đây có bao nhiêu là người, bao nhiêu là đàn ông, bao nhiêu là quân nhân trong tay lăm lăm súng ống, vậy nhưng bọn họ chỉ biết dương mắt ếch ra chứng kiến cảnh tượng kinh hãi này. Trong lúc Long Vương hành hạ làm nhục tên môi thâm kia, thì tất cả mọi người ở đây chỉ biết đứng như trời trồng, không có bất kỳ một phản ứng gì hết.

À không, phải nói là bọn họ không biết nên phản ứng ra sao mới phải.

Im lặng!!!

Một sự im lặng chết chóc!

"Ông ấy chính là Long Vương!” Người đàn ông mặc đồ đen đứng phía sau sắc mặt tái xanh lại nói.

"Không sai! Ông ấy chính là Long Vương!” Trịnh Hám nhìn về phía Long Vương, mắt trợn tròn lên đáp lại.

Có người, cho dù hai chân bị liệt, tay phải chống nạng, nhưng ông ta vẫn có thể trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, không có một ai có thể thay thế được vị trí đặc biệt đó của ông ta, cho dù đó có là minh tinh Hollywood đi chăng nữa cũng không phải là ngoại lệ.

"Nhiệm vụ của chúng ta!" Người đàn ông đồ đen thở dài ra nói: "E rằng thất bại đến nơi rồi!”

"Không! Nhiệm vụ của chúng ta đã hoàn thành!” Trịnh Hám nói: "Lan Đình nghi ngờ Tần Lạc có liên quan tới vụ việc đánh chết Trình Kiến Quân, chúng ta phụ trách đưa tội phạm đến đây xét xử và điều tra, đây mới là nhiệm vụ của chúng ta!"

"Vậy nhưng chúng ta vẫn chưa thể báo thù được cho Kiến Quân!" Người đàn ông kia nói.

"Không có nhưng gì hết!” Trịnh Hám không nhịn được nói, anh ta đưa tay vào trong người moi ra một điếu thuốc đưa lên miệng, muốn tìm một mồi lửa, nhưng lại sợ làm kinh động đến Long Vương nên lại bỏ điếu thuốc xuống rồi đút vào trong người.

"Chờ đến khi chúng ta tìm ra được kẻ thù thật sự rồi thì báo thù cũng vẫn chưa muộn mà! Chúng ta vẫn còn cơ hội!” Trịnh Hám lắc đầu nói.

"Vâng!” Người đàn ông kia lúc này mới sực tỉnh, vội vã đáp lại.

Long Vương lúc này lại như người bị bại liệt, không thèm để ý tới gã môi thâm đang nằm mềm nhũn dưới chân ông như một con chó chết đuối, cũng không hề hỏi thăm Tần Lạc hay Quân Sư đang đứng ở bên cạnh ông, mà ông chỉ lặng lẽ quay người lại, đối diện với vô số quân nhân đang im lặng đứng đó, rôi gầm lên: "Thả người!"

Lạch cạch....!

Tất cả mọi người nơi đây đều bị khí thế của Long Vương làm cho sợ đến kinh hồn bạt vía, bất giác đều lùi lại một bước.

Khí thế này của Long Vương, chẳng khác gì Trương Phi đứng trên cầu Trường Bản hét vỡ mật tướng địch cả.

“Mọi...mọi....việc... việc.... đều có thể thương lượng". Mụ đàn bà kia lắp ba lắp bắp nói. Gã đầu hói thì bị trúng đạn nhập viện, gã môi thâm thì bị Long Vương bạt tai cho đến ngất xỉu, Thạch Lĩnh Tam Cầm bây giờ chỉ còn mỗi mụ ta mà thôi, tuy trong lòng mụ vô cùng lo sợ, nhưng vẫn cố đứng lên gánh chịu sự tức giận của Long Vương.

"Không có thương lượng gì hết, lặp tức thả người!" Mắt Long Vương long lên sòng sọc như hai viên bi đồng, ông dùng một tạy chống nạng nâng đỡ thân thể của mình, sau đó đưa chiếc tay cầm nạng còn lại lên chỉ về phía đám quân nhân: "Để cho bọn chúng về đi! Ta không cần biết bọn chúng vâng lệnh của ai mà đến đây, nhưng bây giờ phải về ngay lập tức!”

“Long Vương để mặc cho Long Tức của mình hoành hành ngang ngược không quản, bây giờ lẽ nào lại muốn quản chuyện của Thạch Lĩnh chúng tôi hay sao hả?” Hàng người nghe vậy bỗng nhiên tách sang hai bên, một người đàn ông có vóc nguời hơi mập, đeo kính bước lên phía trước.

Anh ta là một người khá dũng cảm, trong lúc tất cả mọi người chỉ muốn chạy khỏi nơi này càng sớm càng tốt, thì anh ta lại chậm rãi, ung dung bước tới trước mặt Long Vương, không hề sợ hãi mà nhìn thẳng vào mặt của ông ta.

"Anh là ai?” Long Vương lên tiếng hỏi.

“Thái Hành Chánh. Tôi chỉ là một nhân vật vô danh tiểu tốt, Long Vương dĩ nhiên cũng chưa từng nghe qua đến thân phận của tôi". Người đàn ông đó tự cười chế nhạo mình, nhưng không biết ông ta tự cười bản thân mình xuất thân hèn kém, hay cười nhạo Long Vương cao ngạo không biết trời cao đất dày là gì.

"Không sai! Đúng là ta chưa nghe qua tên tuổi của anh!” Long Vương vẫn rất khách khí đáp lại, sau đó ông đưa tay lên chỉ vào đám quân nhân hỏi: "Có phải anh mệnh lệnh cho bọn họ đứng ở đây không?"

"Không sai! Bọn họ đang chấp hành nhiệm vụ quân vụ khẩn cấp" Người đàn ông đó trả lời rất thẳng thắn: “Chúng tôi nhận được chuông báo có một nhóm người muốn vào đây cướp phạm nhân của Lan Đình, đó không phải là ông đấy chứ?”

“Bọn họ đều là người lính, chứ không phải là tốt đen cho anh sai bảo, anh có hiểu không hả?" Ánh mắt của Long Vương sáng quắc như lư đồng nhìn thẳng vào người đàn ông đeo kính này hỏi.

“Bọn họ có thể chết, nhưng bọn họ chết trên chiến trường, chết dưới đạn pháo, giáo mác của quân địch, chứ không phải là chết trong địa phận của Trung Quốc, và đặc biệt là chết ngay tại đây!” Long Vương gằn giọng nói.

"Tôi dĩ nhiên là biết bọn họ là người lính, bọn họ cũng là thủ hạ dưới quyền của tôi, bọn họ cũng là binh lính của quốc gia, bây giờ có người vi phạm pháp luật, thì bọn họ phải có trách. . ..”

Uỳnh.....!

Long Vương không cho ông ta kịp nói hết câu nói của mình.

Ông đột ngột dương cây nạng trong tay mình lên, bổ thẳng xuống đầu của người kia một cú điếng người.

Thái Hành Chánh nói gì thì cũng là người xuất thân từ quân ngũ, nên phản ứng cũng khá nhanh nhẹn, khi ông ta phát hiện ra động tác của Long Vương thì đã kịp đưa tay lên đỡ.

Vậy nhưng, tiếc là ba năm võ Tàu cũng không bằng một chầu củ đậu, võ công có cao mấy thì cẳng tay sao đọ lại được với cây nạng trong tay Long Vương.

Rắc....Hự. . ..!

Cánh tay của người đàn ông đeo kính kêu lên ghê rợn, dường như đã bị gãy làm đôi.

Bịch....Uỵch. . .!

Đó là tiếng của chiếc nạng vặn theo đà bổ xuống, đập một cú trời giáng vào đầu của người đàn ông đeo kính kêu lên những tiếng chát chúa và ghê rợn.

Thái Hành Chánh chỉ biết hự lên một tiếng yếu ớt, sau đó ngã gục xuống đất, nằm mềm nhũn bên cạnh gã môi thâm.

"Sự sỉ nhục của một quân nhân!" Long Vương vẫn chưa hả giận chửi.

"_____"

Long Vương vừa mới vào trong này mà đã đánh trọng thương hai người.

Bây giờ không còn có ai đứng ra ngăn cản, không còn có ai muốn đứng ra giải thích, không còn có ai chạy đến trước mặt của Long Vương làm trò này nọ nọ nữa rồi. Bởi vì mấy thằng ngu vừa rõi đã chứng minh rằng, ai làm những việc ngu ngốc đó, đều có một hậu quả khó lường.

Long Vương không hề ưa thích mấy cái trò đó, mày muốn chiến, thì ông chiều.

Đây là phong cách của Long Vương.

"Cút!" Long Vương quay sang đám lính đứng trước mặt mình quát lên.

Không biết ai đứng ở phía trước dẫn đầu, rất nhanh mấy nguời đứng chặn ở cổng đã rút lui không một bóng người, cứ như bọn họ chưa từng chạy đến đây vậy

“Cút !" Long Vương lại quay sang đám đặc vụ của Thạch Lĩnh đứng ở sau lưng ông, hét lên.

Quân Sư lúc này cũng bỏ tên đội trưởng đặc vụ ra, cũng chẳng lo bọn họ làm bậy nữa. Viên đội trưởng kia cởi bỏ đồ phòng vệ trên người xuống, rồi cúi người kính chào Long Vương một cách cung kính sau đó liền kéo theo mấy tên đàn em chạy mất dạng.

Có lẽ danh tiếng của Long Vương trong quân đội có ảnh hưởng quá lớn nên mới như vậy, còn trong giới đặc vụ thì hình ảnh của ông chẳng khác gì thánh sống cả, ai cũng kính ngưỡng và hâm mộ.

Không một ai biết được Long Vương đã đào tạo ra bao nhiêu là lính đặc công, càng không một ai biết rằng, các nhân vật đầu não quân đội ỏq các doanh trại quân đội ở Vân Trấn, Dương Thành, Nam Hải, Bắc Dương có khởi đầu bằng chữ Long. Chỉ cần là người xuất thân trong bộ đội đặc chủng, thì bọn họ đều có quan hệ với Long Vương hết.

Long Vương là người sáng lập, cũng là người gây dựng lên bộ đội đặc chủng của Trung Quốc, đồ đệ của ông tràn lan khắp nơi, đi đến đâu cũng có người của ông. Do vậy mà không nên chọc giận Long Vương, cũng đừng có động chạm gì đến ông, có khi đội trưởng đội đặc nhiệm gì gì đó lại là đồ tử đồ tôn của Long Vương thì sao.

Dĩ nhiên, Long Vương bị bại liệt bao năm nay, cũng có không ít người cho rằng ông đã già rồi, tàn phế rồi, bỏ đi rồi.

Chính vì vậy mà bọn họ mới dám làm loạn như ngày hôm nay.

"Chúng ta đi thôi!” Long Vương nói.

Sau đó ông liền nắm lấy chiếc nạng dò dẫm đi ra bên ngoài, Ly và Quân Sư mỗi người một bên, đi bên cạnh Long Vương, Tần Lạc và Kiều Mộc quay ra nhìn nhau một cái, sau đó cũng vội vàng nối gót theo sau.

Một người ra trận, khõng ai đỡ nổi!

--------oOo--------

Trong căn phòng cũ kỹ, một ông lão cầm cây bút lông, cúi người bên chiếc bàn đọc sách, đưa tay lên viết từng nét của chữ ‘Điền’.

Ông lão mặc một bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn màu cà phê, áo được cài khuy chắc chắn, mái tóc bạc được hất ra đằng sau, trông rất gọn gàng.

Bộ dạng trầm lặng, tĩnh, cùng với nét bút bay bổng của ông vô cùng mạnh mẽ, nhưng nét mặt của ông vẫn lại cực kỳ cẩn trọng, giống như đang xử lý quốc gia đại sự vậy, không dám có chút sơ sài, qua quýt nào cả.

Trong phòng lúc này vẫn còn hai người nữa, một người mặc bộ vest đen, dáng người tao nhã đứng ở cách đó không xa, anh ta lúc này cũng đang thưởng thức tác phẩm nghệ thuật cùa ông lão kia.

Trong thư phòng lúc này vẫn còn một người dáng người mập mạp, bộ dạng hằm hằm đang quỳ bên dưới, gã béo này không hề kêu oan, cũng chắng nói câu gì, chỉ dập đầu xuống sàn kêu lên bôm bốp.

Nét bút cuối cùng của chữ Điền cùng cũng đã viết xong, ông lão liền đặt bút xuống, sau đó tiếp lấy chiếc khăn lau khô tay, khó chịu nhìn gã béo rồi nói: “Thôi, được rồi! Không cần phải dập đầu nữa đâu! Cả cái không khí thanh tĩnh, tao nhã của ta đã bị cậu phá hỏng hết cả rồi đây này!”

Gã béo kia nghe vậy liền thôi không dập đầu nữa, ngước đầu lên nước mắt nước mũi dầm dề nói: "Thủ trưởng lấy lại công bằng cho cha của cháu với!”

"Bị thương nặng lắm hả?" Ông lão vừa nói vừa nhấp một ngụm anh tuyết nhĩ và táo đỏ vừa nói.

“Đầu bị đánh một cú rất nặng, bác sĩ nói có thể trở thành người thực vật!” Gã béo mắt đỏ ngầu lên, hằm hằm nói.

"Người thực vật?" Ông lão bây giờ không còn tâm tình đâu mà thưởng thức canh ngọt nữa, ông đưa bát canh sang cho người đứng ở cạnh đó rồi nói: “Ông ta đúng là ra tay vẫn nặng như mọi khi!"

"Cha của cháu hết lòng vì nước vì dân, ông ấy kính trọng nhất vẫn là thủ trưởng, vậy mà bây giờ lại gặp phải cảnh tượng đối xử bất công bằng như vậy, xin thủ trưởng nhất định phải đòi lại công bằng cho cha cháu!” Thái Liên nói mà nước mắt chảy xuống như mưa.

Trong vụ việc xảy ra tại Thạch Lĩnh, thì người đứng ra nói chuyện với Long Vương là Thái Hành Chánh, là một trong hai dũng tướng của Hanh Cáp và là cha của Thái Liên. Vậy nhưng, tiếc rằng ông ta bị Long Vương đập cho một nạng vào đầu, kết quả là bị chấn thương sọ não, đến giờ vẫn hôn mê bất tỉnh, rất có thể sẽ trở thành người thực vật.

“Thôi được rồi, ta biết rồi, cậu cứ về đi!” Ông lão vẫy vẫy tay lên nói.

Thái Liên lại quỳ xuống đất, dập đầu lạy tiếp ba cái rồi mới đứng dậy ra về.

Những người khác cũng bị đuổi theo về hết, bây giờ trong thư phòng chỉ còn mỗi ông lão và Hoàng Thiên Trọng, ông lão chỉ vào cái chữ Điền ở trên bàn rồi nói: “Cậu thấy thế nào?"

“Khí độ hòa hợp, công thủ đều đủ cả!” Hoàng Thiên Trọng đáp.

Ông lão nghe vậy liền lắc lắc đầu nói: "Đừng có để cái tư tưởng đấu đá nhau trong đầu hoành hành như vậy, như thế không hay chút nào đâu!”

"Cậu có biết tại sao tôi lại thích viết chữ Điền như vậy không?” Ông lão hỏi.

"Bởi vi ông họ Điền!” Hoàng Thiên Trọng đáp.

"Vẫn còn một nguyên nhân nữa, là chữ Điền có ba nét ngang và ba nét dọc hợp lại mà thành, mỗi một nét ngang hay nét dọc đều có những kiểu viết khác nhau, độ dài, độ nhấn, mỗi một nét đều có vẻ đẹp riêng của nó! Viết chữ thì điều quan trọng nhất chính là đẹp, không có cái tiền đề này thì vứt đi hết!" Ông lão gật gù giải thích.

Hoàng Thiên Trọng nghe vậy liền gật đầu đáp: “Vâng Thiên Trọng đã hiểu!”

Ông lão nghe vậy liền gật đầu nói: “Viết chữ cần đẹp, làm việc cũng cần đẹp như thế, lần này cậu làm việc chẳng đẹp chút nào cả!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK