Đường tỷ say mê đổ ngọc, hiển nhiên đối với các loại ngọc rõ như lòng bàn tay. Cô chỉ liếc mắt một cái là nhận ra cái nhẫn trên tay cô gái kia là do một phần của thúy tâm chế tạo thành.
Sau một phút, cô lại nhớ tới ở nơi đổ ngọc mình đã nhìn thấy thứ tài liệu dùng để chế ra nhẫn này. Cô thực sự không thể tin nổi hai mắt mình.
- Anh, anh cắt cả khối thúy tâm lớn như vậy ra?
Làm một người đam mê đổ ngọc, Đường tỷ thật sự rõ ràng giá trị của khối thúy tâm đó. Cô nằm mơ cũng không ngờ lại có người lấy cả một khối lớn như thế cắt nhỏ ra.
Cho dù là cắt lấy hai khối nhỏ thôi cũng khiến giá trị của nó tổn thất không ít. Người này... Không ngờ lại cắt ra mà đánh nhẫn nữa chứ! Thật sự là phí của trời rồi.
- Anh .... Anh có biết khối thúy tâm đó trị giá bao nhiêu tiền không?
- Không có giá trị.
Trần Thái Trung lười biếng trả lời.
- Có lẽ có một vài người cho nó là có giá liên thành nhưng đối với tôi mà nói thì nó không có chút giá trị thực dụng, không đáng một đồng.
Kỳ nhân, hắn quả nhiên là kỳ nhân! Nghe xong những lời này, Đường tỷ không ngờ lại dâng lên trong lòng một chút tự ti. Ta có phải là hơi tham lam không? Chẳng qua chỉ một phút sau cô đã tìm thấy một hướng đột phá mới.
- Anh nếu đã có tiền như vậy, tại sao không giúp người chăn dê kia? Anh không thấy anh ta đáng thương sao?
- Tôi sao lại phải giúp hắn?
Trần Thái Trung không muốn cho người phụ nữ này biết chính mình đã ra tay rồi.
- Quốc tế ca cũng hát rồi đó, cho tới nay không có ai là người cứu thế. Chuyện hắn làm sai giờ còn oán được ai chứ?
- Anh ta là nông dân, anh ta không biết mà!
Đường tỷ đã hơi tức giận.
- Không ngờ anh lại là người có trái tim lạnh lùng như vậy!
Cái này thì Nhâm Kiều cũng không thể mặc kệ. Cô là giáo viên, có rất nhiều khi giáo viên nói chuyện thường hay dùng loại câu sai khiến hoặc hỏi ngược lại. Đây là thói quen nghề nghiệp, không liên quan gì tới việc giáo dục lắm:
- Cô im đi cho tôi! Hừ, cô sao biết là hắn không giúp người chăn dê kia hả?
Nói xong những lời này, cô liền kéo cánh tay Trần Thái Trung, xoau người rời đi. Bởi vì cô đã phát hiện ra một việc, vẻ mặt của người phụ nữ này đẹp hơn mình không ít, ừm, mình không thích 3p.
Nhâm Kiều tự cho là mình nói chẳng để lộ ra điều gì, lại không biết rằng lời nói của cô chỉ khiến Đường tỷ hơi sửng sốt một chút. Lập tức cô ta nghĩ tới một người, gật đầu, ánh mắt cũng sáng bừng lên:
- Ha ha, tôi vốn biết anh là một người không đơn giản mà.
Một lúc sau, cô lại bắt đầu chạy theo hướng hai người kia vừa đi.
- Chờ một chút, tôi còn chưa nói xong.....
Ở cửa công viên phía Tây, cô đã đuổi theo được hai người. Đáng tiếc hai người lúc này chỉ còn lại một người. Nhâm Kiều còn ở đây nhưng Trần Thái Trung đã biến đầu mất.
- Người kia đâu rồi?
- Có việc gấp, đi trước rồi.
Ánh mắt Nhâm Kiều nhìn Đường tỷ lộ ra vẻ cảnh giác. Không biết tại sao cô luôn cảm thấy người phụ nữ này gây cho mình một cảm giác bị uy hiếp.
- Sao thế, cô biết Thái Trung sao?
- Không quen, nhưng đã gặp qua rồi, gặp qua một lần.
Đường tỷ thản nhiên cười cười. Cô đã phát hiện ra đối phương lờ mờ có địch ý với mình. Chẳng qua cô cũng không cần quan tâm, bởi cô tự biết bản thân.
- Ha ha, bạn trai cô rất xuất sắc, thật đó.
- Đó là đương nhiên, hắn rất tuyệt.
Nhâm Kiều nhất thời hơi mơ màng. Cô cũng nhận ra hắn là bạn trai tôi sao? Xem ra ánh mắt cũng được....
Trần Thái Trung đi đâu rồi? Đi tìm anh em Hách gia rồi. Thần thức hắn đặt trên người Hách gia lão đại lão nhị nói với hắn: anh em Hách gia cuối cùng đã rời khỏi Khải Hoàn Môn, có thể ra tay rồi!
Hôm nay là thứ sáu, anh em Hách gia với đám bằng hữu mèo mả gà đồng đánh bạc cả đêm, cuối cùng hơn chín giờ rời khỏi Khải Hoàn Môn định về nhà ngủ. Con người là như vậy, cho dù có cảnh giác cao tới đâu thì lâu dần cũng sẽ lơ là.
Hách lão đại còn chưa muốn về nhà. Vừa mới sảng khoái trên người một cô bé vẫn còn chưa đủ, vì thế muốn lái xe đi tới " Anh Hoàng Hoa Viên". Nơi đó hắn có một căn hộ, thường dùng để cho tình nhân tạm thời ở.
Anh Hoàng Hoa Viên ở trên đại lộ Bình An, đường rất rộng cho nên Hách lão đại phóng xe khá nhanh. Tới trước cửa Anh Hoàng Hoa Viên hắn mới nhanh chóng cua xe, đạp mạnh phanh một cái đánh két, có vẻ rất là kiêu ngạo.
Hả? Chân....đạp phanh yếu sao, sao xe lại không chậm lại vậy? Hách lão đại hít một hơi, đạp mạnh phanh một cái nữa. Sau này không thể thức đêm nữa, lớn tuổi rồi, thân thể này không ủng hộ mình mãi được!
Kỳ quái chính là hắn đạp thêm một phát mạnh thế mà xe vẫn phóng như tên bắn, lao thẳng vào cánh cửa tự động của Anh Hoàng Hoa Viên. Bảo vệ đang muốn mở cửa lúc này trợn mắt há mồm.
- Hả?
Quỷ thần xui khiến, Hách lão đại lại lạng tay lái. Trên thực tế thì dùng từ quỷ thần xui khiến cũng không được chính xác, nếu nói đúng ra thì phải là "tiên nhân chỉ lộ" mới đúng.
Dưới sự thao túng của Trần Thái Trung, chiếc xe Jetta của Hách lão đại lao thẳng vào cái trụ cổng to tới hơn một mét. Cả cây trụ bị đâm đổ, chậm rãi gục xuống, bụi bay mù mịt.
122 rất nhanh tới hiện trường, phát hiện người lái xe đã không còn hô hấp nữa, nhìn qua như có vẻ không thể cứu chữa.
Trong chuyện này Trần Thái Trung ra tay không tốt lắm. Cũng chẳng còn cách nào nữa. Lúc ở công viên phía tây hắn sử dụng "chân hư nghịch chuyển bổ thiên thuật" là tiên pháp nhất đẳng, ngay cả chỉ làm cho một đám cỏ khôi phục nguyên khí cũng hao tổn rất nhiều tiên linh khí của hắn. Do đó hiển nhiên là lúc này sự khống chế của hắn sẽ không được tốt lắm.
Hách lão nhị còn có chút tình thân, rời khỏi Khải Hoàn Môn còn biết tới bệnh viện thăm huynh đệ của mình. Đáng tiếc là Trần Thái Trung cũng không muốn bỏ qua cho hắn.
- Là hắn sao?
Khi Hách lão nhị sắp đi vào trong sảnh bệnh viên thì thấy có một đám người đứng phía xa chỉ chỏ. Hắn tựa hồ cảm thấy liền quay lại nhìn đám người này.
Trong đám người đó có một người nhỏ thó đeo kính thấy hắn nhìn lại đã run run. Phải thừa nhận là dạo này trên người Hách lão nhị cũng có thêm ít điểm uy nghiêm, hay gọi là sát khí cũng được.
Vài tên nhãi ranh thôi mà! Hách lão nhị bĩu môi, quay người tiến vào bệnh viện. Những người này nhìn có vẻ không có ý tốt nhưng hắn cũng không nhận ra kẻ nào, hiển nhiên chẳng cần phải ngại. Thành phố Phượng Hoàng này lưu manh nhan nhản, hắn làm sao mà biết hết được!
- Là hắn, chính là hắn!
Ngay khi hắn xoay người lại, cái người nhỏ thó kia hét lên the thé.
- Chính gã bác sĩ này đã không cho y tá tiêm cho dì!
Hách lão nhị nghe được cảm thấy quái lại. Mình thành bác sĩ từ lúc nào chứ? Hắn quay đầu nhìn lại lần nữa thì đã thấy bảy tám người đàn ông đang lao về phía mình.