- Vậy thì phát động quần chúng đi, anh quen biết nhiều người ở nhà máy dệt như vậy mà.
Trần Thái Trung lại nói thêm một điểm nữa,
- Cứ nói bọn họ sống dựa vào nhà máy ô tô, như vậy chẳng phải đơn giản rồi sao?
Điều này quả thật cũng không phải vì hắn thông minh hơn Mã Phong Tử bao nhiêu, thật sự là, đối với một số con đường đi trong Ủy ban nhân dân, hắn đã có một chút am hiểu rồi. Những nguyên tắc vận hành cơ bản trong đó, hắn cũng đã hơi nắm rõ.
Tạo một sự kiện tập thể, có lẽ cũng là một sự lựa chọn không tồi? Quần chúng của quốc gia chúng ta... chẳng phải dùng để bắt cóc?
Mã Phong Tử nghe thấy lời này, cười khổ một tiếng,
- Nhiều người cũng không có mấy người, bây giờ lòng người phân tán... Chà, thôi được, tôi bảo bọn họ thu xếp một chút, có thể gọi bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu.
Những người anh em của Mã Phong Tử thật ra cũng không phải ít nữa, tâm phúc cũng đã có bảy tám người, lại thêm anh em của tâm phúc. Ít nhất bây giờ, trong nhà máy ô tô cũng có khoảng ba mươi người, lại thêm tám chín công nhân, số người cũng không thể tính là ít nữa.
Không bao lâu sau, bên ngoài bắt đầu có những người già và phụ nữ vây quanh, hiển nhiên, 'chiến tranh nhân dân' của Mã Phong Tử đã được bắt đầu.
Nhìn những người hoặc đứng hoặc ngồi ngoài sân, những người phun khói thuốc phù phù, Trần Thái Trung cảm thấy khá chán nản. Nhất thời bỗng nghĩ đến một khả năng,
- Phong Tử, bọn họ nhất định sẽ đến chứ? Đừng có thu xếp cả nửa ngày rồi phí công đợi.
- Điều này... Tôi thật sự không chắc chắn được.
Mã Phong Tử cũng vò đầu. Chỉ có ngàn ngày đề phòng trộm, nào có ngàn ngày đề phòng cướp? Theo tính cách trước đây của lão Tam, chắc chắn không nuốt nổi cục giận này. Bây giờ sản nghiệp nhà y lớn, nên làm như thế nào, điều đó thật sự không biết được.
- Thực không hứng thú!
Trần Thái Trung thật sự nhàm chán, nghĩ đến một việc,
- Như thế này, tôi cho người đi đến chỗ y quậy, để xem, Đế Vương Cung của y làm thế nào để qua được giáng sinh này?
Nghĩ là làm, hắn cầm lấy điện thoại bấm bấm một lúc, nhưng lại do dự... Nên liên lạc với ai đây?
Trong thành phố Phượng Hoàng có những người không dám đụng đến hắn, nhưng những người đó chưa chắc đã phù hợp để dùng. Còn những người phù hợp để dùng, thì hắn đã dùng rồi. Ví dụ nói đến Lưu Đông Khải, huống hồ, cái gọi là ân tình này, sau khi dùng xong, thì phải chuẩn bị sẵn tâm lý để chờ đợi sự quầy rấy trong tương lai của đối phương.
Suy nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng hắn cũng nghĩ ra được một người, Trương Khai Phong! Không sai, Chủ tịch quận Trương muốn hắn dẫn ông ta đi gặp Thụy Viễn, hắn đã làm rồi. Tuy rằng cũng đã nhận một vài món quà nhỏ nên có, nhưng đó cũng vẫn là giúp đỡ mà. Chủ tịch quận Trương nợ hắn một ân tình!
- Chủ tịch quận Trương à? Tôi Trần Thái Trung đây, gân đây có bận không?
Đáng tiếc chính là, Trương Khai Phong nghe hắn nói muốn động đến Đế Vương Cung, rõ ràng do dự một lúc,
- Thái Trung, đứng sau Đế Vương Cung là Thường lão tam, nói như thế này đi... Lá bài lớn nhất mà cậu có thể dùng là gì?
- Ông là Chủ tịch quận mà, ông anh.
Trần Thái Trung thật sự vẫn chưa nghĩ ra,
- Đế Vương Cung nằm trong khu Thanh Hồ của ông, không cần phải ra sức khước từ như vậy chứ?
- Thường lão tam là người quan trọng, không phải người bình thường có thể đụng đến. Đừng nói đến thủ đoạn của ông ta độc ác, chỉ cần nói sau lưng ông ta có bao nhiêu người đứng, bao nhiêu ô dù lớn, cũng không ai biết được.
Trương Khai Phong ở đầu dây bên kia cười khổ,
- Nhưng chắc chắn lợi hại hơn so với suy nghĩ của cậu.
- Cũng chính cậu nói với tôi, nếu đổi lại là người khác, tôi cũng không thể nói như vậy được. Nhà tôi cũng có bốn người đó, trên còn có mẹ già... Dù sao, muốn động đến Thường lão tam, ít nhất cũng phải là cấp bậc Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy gì đó, còn phải là tuyệt đối phải ủng hộ cậu.
Ủy viên thường vụ, cũng không tính là Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc gì. Những cấp bậc như Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc, Trưởng ban tuyên giáo, hoặc là, lại thêm Chủ tịch Hội đồng nhân dân, dù sao nhất định cũng phải là những người tay nắm quyền lớn.
Đương nhiên, đó chỉ là một sự so sánh, nói rõ một cấp bậc mà thôi, phân chia cụ thể chắc chắn cũng không thể tuyệt đối đến như vậy. Tóm lại là một câu, con đường Thường tam thật sự cũng rất khó.
Không chừng tôi có thể dùng đến được người mạnh nhất thì sao? Trần Thái Trung lẩm bẩm trong lòng, nhưng, Mông Nghệ không có giao tình gì với hắn, dựa vào cái gì để 'tuyệt đối' ủng hộ hắn? Phải biết, từ tuyệt đối này, tức là không hề sợ sẽ xảy ra vấn đề gì với những người khác.
Lại nghĩ cán bộ đứng sau lưng Thường Tam không phải chỉ có một, hắn lại có chút đau đầu,
- Vậy tùy tiện gây sức ép với ông ta hai ngày cũng không được? Tức là khu Thanh Hồ tổ chức mấy đợt kiểm tra lớn mà?
- Thái Trung, cậu nghĩ như vậy không đúng.
Trương Khai Phong dường như cũng không chịu nhường bước, nói thẳng không kiêng kỵ,
- Mấy ngày Giáng sinh mà làm lớn, khu Thanh Hồ chúng tôi phải chịu bao nhiêu tổn thất? Còn nữa, làm như vậy có làm gì được Thường Tam không? Thể diện của ông ta cũng không hề mất một chút nào.
Trần Thái Trung im lặng ngắt máy, trong lòng có chút không vui. Lẽ nào, lại phải do tôi ra tay, âm thầm đi loại bỏ Thường Tam đó? Làm như vậy... cũng thật không có hàm lượng kỹ thuật rồi?
Không thể làm đơn giản như vậy được, lắc lắc đầu, hắn thầm cảm thấy, Thường Tam thật sự là một người không thể khiêu chiến được. Nếu có thể dùng nguyên tắc tuần hoàn trong quan trường để giải quyết vấn đề này, như vậy mới có thể chứng tỏ được ít nhất mình cũng đã tiến bộ rồi.
Nhưng thủ đoạn trong chốn quan trường... Nên sử dụng hình thức nào? Hắn lại cẩn thận nghĩ lại, phải là những người có uy quyền trong tỉnh, Ủy viên thường vụ... Nếu chỉ là những loại như Trưởng ban hơi yếu một chút, đều không được.
Có rồi! Cuối cùng hắn cũng tìm ra được một cái tên. Nhưng việc này, hôm nay làm không được rồi, ừ, ngày mai sẽ sắp xếp.
Nghĩ thông suốt vấn đề này, đầu óc hắn nhất thời linh hoạt hơn. Sau đó, bỗng nhiên lại khiến hắn nhớ đến một vài việc. Thế là, hắn liền gọi một cuộc điện thoại cho lão Cổ,
- Lão Cổ, tôi nhớ lần trước ông đã nói, Đội trưởng đội cảnh sát hình sự khu Hồ Tây... khá thân với ông, phải không?
- Là Chính trị viên, lão Lý.
Lão Cổ sửa lại sai lầm trong trí nhớ của hắn.
Chính trị viên thì chính trị viên, Trần Thái Trung cười,
- Ha ha, như thế này, ở khu Hồ Tây tôi có một nhà máy ô tô nhỏ, liệu có thể bảo lão Lý đó quan tâm giúp tôi một chút không? Bây giờ tôi phải đối đầu với Thường Tam rồi...
- Lời thì tôi có thể chuyển...
Lão Cổ vòng vo,
- Nhưng Trần Thái Trung, vẫn là câu nói đó, người ta có quản hay không lại là một chuyện khác. Dù sao tôi cũng sẽ hết sức gây áp lực cho ông ta... Đúng rồi, không cần cho bọn họ tiền, nếu có chi phí gì thì tính cho tôi được rồi.
Có thể nghe ra, lão Cổ thật sự muốn giúp, thà rằng tự lão bỏ tiền. Nhưng đối với Thường Tam, hắn ta không thể thuyết phục bạn bè mình cũng đúng. Dù sao con đường kia quả thật cũng quá nguy hiểm, nhờ bạn bè giúp ngược lại còn hại bạn, như vậy thì quá đáng tiếc rồi. Ở giữa nặng và nhẹ, chỉ có thể nhờ Chính trị viên Lý châm chước cho hắn.
Cúp điện thoại của Trần Thái Trung, lão Cổ do dự một chút, thở dài, vẫn gọi điện thoại cho Chính trị viên Lý,
- Lão Lý à, tôi lão Cổ đây, có một chút việc, làm phiền ông một chút...
Sau khi Chính trị viên Lý nghe y nói xong, mười giây sau cũng không có phản ứng gì, sau đó mới hạ thấp giọng nói:
- Lão Cổ, phân cục đang chuẩn bị đội hình để xuất phát, phía trên có người nói, nhà máy ô tô đó, có người làm buôn bán xe lậu, muốn chúng tôi đi xử lý...
- Thật là, tôi lập tức thông báo cho bọn họ.
Lão Cổ tức giận mắng một câu, sau đó nói thêm hai câu,
- Lão Lý, ông nhất định đừng đi, Trần Thái Trung ngồi trấn thủ ở đó, đây là lời nói thật lòng của tôi.
- Tên ôn thần đó?
Chính trị viên Lý không kìm nổi kinh ngạc kêu lên một tiếng,
- Thật là, con mẹ nó, chuyện gì vậy chứ?
Thực ra, biệt danh ôn thần của Trần Thái Trung, cũng không được lưu truyền rộng rãi. Nhưng, trong phân cục Hồ Tây, tiếng tăm của người họ Trần đó cũng không phải nhỏ. Hơn nữa, Chính trị viên Lý và lão Cổ có quan hệ khá tốt, biết việc này là điều rất bình thường.
Phía lão Cổ cúp máy rồi, phía Chính trị viên Lý vẫn sầu não. Theo lý, ông ta không cần theo đội đi ra ngoài, thì không còn tồn tại nguy hiểm nào. Nhưng, trong số những người phải đi, còn có bạn bè tốt và đồng nghiệp của ông ta.
Ông ta suy nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng cũng tìm đến Phó cục trưởng Văn Siêu - người phải đi cùng đội điều tra,
- Phó cục trưởng... tôi nhận được một tin, Trần Thái Trung đó, bây giờ đang ở trong nhà máy ô tô.
- Trần Thái Trung? Ha ha, lần này thật trùng hợp!
Phó cục trưởng vừa nghe liền thấy vui mừng,
- Hừ, cuối cùng người của chúng ta cũng trút được giận... Chà, sắc mặt của ông như vậy là sao đây?
- Ôi,
Chính trị viên Lý thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu,
- Phó cục trưởng, ông... không nghĩ đến cái gì khác sao?
Biểu hiện của Chính trị viên Lý, khiến Phó cục trưởng phản ứng, bên trong chuyện này... nhất định có điều gì kỳ quái.
Lại nghĩ lại năng lựcg của Trần Thái Trung, Văn Siêu thật sự có chút cảm giác không rét mà run. Con người kia làm việc, từ trước đến nay đều không hề kiêng nể gì, trừ phi nắm được điều gì đó, nếu không thật sự không dễ trêu chọc.
Nói đi cũng phải nói lại, nắm được điều gì đó... thực ra cũng không nhất thiết có thể làm thương tổn đến cái gì đó của người ta, loại người như Trần Thái Trung, nói không chừng thuộc vào nhóm người không thích hợp dùng pháp luật.
Tuy nhiên, cấp trên đã lên tiếng rồi, Phó cục trưởng cũng không còn lựa chọn gì khác. Đã có người tố cáo rồi, cảnh sát cũng không thể không đi bắt những người buôn lậu xe được.
Đương nhiên, bắt thì bắt, nhưng bắt thế nào mới là vấn đề. Sau khi biết được ôn thần đó cũng có mặt ở đó, Phó cục trưởng hơi trầm ngâm,
- Tiểu Lý, như thế này đi, cậu và Đội trưởng Vương dẫn đội đi đi, dẫn ít người một chút. À, phải chú ý thái độ, biết dụng ý vì sao tôi bảo cậu đi chứ?
Thật là, tôi thật sự không muốn đi! Chính trị viên Lý nhất thời không biết nói gì. Phó cục trưởng à Phó cục trưởng, tôi hảo tâm nhắc nhở anh, anh lại đối xử với tôi như thế này?
Tuy nhiên thật sự cũng không còn cách nào khác, từ lúc Hùng Mậu gặp chuyện không may, tất cả mọi người đều biết y có thể gián tiếp chuyển lời với Trần Thái Trung. Phó cục trưởng đương nhiên cũng không ngoại lệ, lần này bảo y đi, đơn giản chính là có ý ba phải.
Thực ra, Văn Siêu cũng đoán được, tiểu Lý có thể biết được Trần Thái Trung đang ở đó, lẽ nào Trần Thái Trung còn không biết ở phân cục Hồ Tây có động tĩnh? Nếu việc này đã kỳ quái như vậy, coi như làm phiền tiểu Lý một lần được rồi, cùng lắm là sau này quan tâm y thêm một chút là được.
Thế là, vốn dĩ là một hành động kiểm tra quy mô lớn, nhất thời biến thành một cuộc thăm dò nhỏ nhoi. Tổng cộng chỉ có sáu cảnh sát đi, những lúc như thế này, quả thật là trên có chính sách dưới cũng có đối sách!