Công việc cuối năm đã giải quyết xong khiến cho Trần Thái Trung cảm thấy thoải mái, bây giờ hắn muốn đi tìm nguyên liệu để làm một chiếc nhẫn Tu Di.
Chiếc nhẫn Tu Di lần trước của hắn sau khi được luyện chế xong được đeo như nhẫn bạc ở trên tay để phù hợp với thân phận học sinh của mình. Tuy nhiên lần này sẽ không đơn giản như vậy.
Chất lượng lần này sẽ tốt hơn nhiều lần. Trần Thái Trung đang cân nhắc phải dùng vật liệu gì cho tốt. Bưu ca lần trước đã mang đến nhà hắn mười vạn nhưng sau khi gã biết hắn đã trở lại thành thôn trưởng cho nên cũng không đến nữa.
Mình có tiền nên mua thứ gì tốt một chút. Trần Thái Trung cao hứng, tuy nhiên hắn lập tức ý thức được một điều:
- Đúng rồi, tôi còn có một yêu cầu đối với anh thì phải?
Khuôn mặt của Bưu ca nhất thời nhăn nhó.
- Về chuyện, tấm ảnh kia…. Cuối năm rồi nên các gái gú đều về nhà hết, em không tìm được ai. Trần ca, để tiểu Bưu từ từ làm có được không?
Trần Thái Trung nhìn Bưu ca một lúc lâu không nói một lời nào. Tuy nhiên ánh mắt sắc sảo của hắn khiến cho Bưu ca phải sợ hãi.
Sau một lúc lâu hắn mới trầm giọng nói:
- Được rồi, tôi sẽ cho anh hai tháng, đến lúc đó nếu như anh không tìm thấy được cô em nào vậy thì tôi phải ra tay, hiểu rồi chứ?
- Vâng ạ.
Bưu ca không dám nói gì, xoay người đi. Đây chính là cán bộ quốc gia con mẹ gì? Cách làm việc so với tôi còn lưu manh hơn.
Trần Thái Trung không thèm để ý tới hắn nữa. Cầm mười vạn trong tay hắn thầm nghĩ mình có thể mua ngọc tốt hơn để làm nhẫn. Chất liệu như thế mới phù hợp với thân phận hiện tại của hắn, không giống như loại nhẫn kim cương hay bạch kim tầm thường kia.
Nghĩ như vậy hắn liền lấy năm vạn ra từ cái túi nilông màu đen kia. Ở phía Tây thành phố Phượng Hoàng có một cửa hàng bán ngọc, bên trong có không ít ngọc thậm chí còn bán cả ngọc thạch nguyên khối.
Loại ngọc này trong truyền thuyết là có thể tránh được cả ma quỷ. Tuy nói là những năm gần đây đã ít người mê tín hơn nhưng vẫn không có ít người vào dịp tết muốn mua ngọc cho các cháu nhi đồng.
Trần Thái Trung có năng lực phân biệt các loại ngọc như bất kỳ tiên nhân nào khác. Nhãn quang nhìn ngọc của bọn họ rất tốt, đối với những người thường nhân có nhãn quang tốt nhất thì tuyệt đối không hề kém cạnh.
Thế nên mấy loại ngọc thứ phẩm, những viên nhỏ, có vết rạn nứt được chế tác lại, đem bán cho người ta thì không thể nào lọt vào pháp nhãn của Trần Thái Trung.
Vận khí của hắn hôm nay không được tốt cho lắm, hắn đi vòng vèo bảy tám vòng mới nhìn thấy một pho tượng Di Lặc bằng ngọc. Ông chủ tiệm dường như thấy hắn thích pho tượng này thì ra giá tới bảy tám vạn, còn không cho hắn mặc cả.
Trần Thái Trung cũng không am hiểu việc trả giá, nhưng bây giờ hắn rất thích nếm thử mùi vị này. Tuy nhiên sau khi nước miếng đã bắn tung tóe ra hắn không thể không buồn bã rời khỏi đó.
- Miếng ngọc này cũng chỉ bình thường, ông tưởng rằng tôi không mua được ở chỗ khác sao? Tôi sẽ không mua ở đây cho ông hối hận.
Ông chủ có hối hận hay không hắn cũng không biết. Tuy nhiên, thời gian kế tiếp hắn cũng vẫn không thu hoạch được gì, bây giờ hắn ngược lại cảm thấy hối hận. Hừ, có nên quay đầu lại không nhỉ?
Sau khi ăn uống xong, Trần Thái Trung liền tự động viên mình, xoay người đi.
À? Chỗ này, chỗ này tại sao lại như vậy?
Ở phía trước cách đó không xa có một của hàng bán ngọc. Trước cửa hàng bày ra hơn mười tảng đá nhỏ được buộc dây thừng xung quanh, đứng ở bên cạnh là hai người đàn ông.
Nơi này chính là chỗ đánh cược ngọc, gọi là “Đánh cược đá” là một phương thức bán ngọc từ xưa đến này. Mọi người có thể bán ngọc ở nguyên trong đá. Đây là ngọc ở nguyên trong đá nên có tên gọi là “đánh cuộc”
Người bình thường rất khó đánh giá ngọc được ngậm trong đó. Lúc đánh cuộc ngọc, người mua cũng không được mở tảng đá để coi ngọc. Về việc mua được ngọc tốt hay không hoàn toàn là do vận may, nhưng dĩ nhiên nhãn quang của người mua cũng rất quan trọng.
- Những cục đá này bán thế nào?
Trần Thái Trung tiến tới hỏi, nhìn sơ qua vài lần sau đó hắn liền biết được cái gì ẩn trong khối đá đó.
- Bao nhiêu tiền một khối?
Người đàn ông đang ngồi giơ hai đầu ngón tay lên.
- Hai nghìn một khối, chính là những khối đó.
- Hai nghìn sao?
Trần Thái Trung trầm ngâm một lúc, hắn hiểu được hai cục đá trong này có nhiều sự biến hóa. Tuy nhiên hiện tại việc trả giá đối với hắn đã trở thành một thói quen.
- Mắc vậy, liệu có lời quá không?
- Không mắc, đây chính là ngọc Phỉ Thúy nguyên khối ở Myanmar.
Người đàn ông đó lắc đầu.
- Cậu có hay chơi ngọc không? Đây là ngọc nguyên thạch ở Myanmar, cậu có muốn đập nó ra không?
Trần Thái Trung dùng Thiên nhãn nhìn qua một lượt. Quả là không tệ, hai cục đá này đúng là có ngọc khá cứng, so với miếng ngọc bức tượng Di Lặc lức nãy thì còn thích hợp hơn để luyện chế nhẫn Tu Di.
Tuy nhiên, miếng ngọc nằm trong đá này không có có ngọc hạch, tất cả đều chỉ là những tiểu vụn vặt tạp nham. Tuy rằng mua hai khối là đủ nhưng độ tinh khiết chắc chắn không đủ.
Ngọc Myanmar à? Hai nghìn là đúng.
Trần Thái Trung gật gật đầu nhưng sau đó hắn lại lắc.
- Tuy nhiên, tỉ lệ của ngọc trong những tảng đá này… Thôi bỏ đi còn có cái gì tốt hơn không?
Người đàn ông kia liếc mắt đánh giá hắn một cái từ trên xuống. Ánh mắt của hắn đảo tới chiếc túi ni lông màu đen kia, ngầm hiểu ý gật gật đầu.
- Thật không phải, trong kia có hàng tốt, những thứ này đều là dành cho người bình thường chơi.
Trong kia còn có bảy tám cục đá lớn hơn so với bên ngoài một chút. Tuy nhiên lượng ngọc sẽ nhiều hơn, độ tinh khiết cũng tốt hơn. Nói chung những miếng ngọc này tốt hơn so với bên ngoài.
Trong đó còn có một người cao gầy, dường như là ông chủ ở đây. Vẻ mặt lão đang đau khổ giải thích cho một thiếu phụ.
- Tôi nói rồi, thứ ngọc đánh cuộc này là do mọi người nguyện ý, cô chọn ngọc không đúng thì tại sao lại trách tôi?
- Tôi nói là tôi trách ông sao? Chút tiền ấy tôi trả là được rồi.
Thiếu phụ kia rất cao, dường như là một mét bảy, dáng vẻ tươi đẹp như là một cây hoa đào, vóc người có thể nói là hoàn mỹ, không chỉ vậy cặp đùi đẹp kia xem ra còn dài hơn cả đùi của Trần Thái Trung.
Cách ăn mặc của phụ nữ này toát ra một khí chất vô cùng lịch sự tao nhã.
- Tuy nhiên tôi muốn ông đem giảm giá, hai vạn một cục, được không?
- Không được mặc cả.
Ông chủ lắc đầu. Hắn biết rằng người phụ nữ này có tiền.
- Tôi nhập hàng cũng đâu được đòi hỏi. Cô mua tám khối này, ba tám hai mươi bốn vạn, một đồng cũng không được thiếu.
- Cái tên xú tiểu tử tiểu Phan ông tính tình gần đây lại càng trở nên xấu xa.
Người phụ nữ này hơi mất hứng, nhưng cho dù mắng chửi như vậy vẫn không làm ảnh hưởng đến khí chất cao quý của cô.
- Chỉ là ngọc đánh cuộc, tôi đưa cho ông hai mươi vạn được không? Thế nào, bây giờ có thể bổ ra được chưa?
Cái người tên”tiểu Phan” kia dù sao cũng là một người năm mươi tuổi rồi, bị một phụ nữ mới hai mươi ba hai mươi bốn tuổi gọi như vậy liền tức giận không nói gì, hướng về phía Trần Thái Trung hỏi:
- Cậu muốn thứ gì đây?
- Tôi muốn mua ngọc.
Trần Thái Trung bị phơi nắng nửa ngày nên trong lòng hơi bực bội.
- Aizzz, nơi này còn bán đậu hũ nữa hay sao?