Đối mặt với sự chất vấn của Thích Vĩnh Thịnh, Một hồi sau Lư Cương mới lấy lại được tinh thần, đương nhiên là anh ta cũng phải giả câm giả điếc mà nói.
- Bí Thư Thích anh nói vậy là ý gì? Sao tôi nghe không hiểu?
- Nghe không hiểu thì anh cũng không nên nôn nóng, dù sao thì cũng bại lộ rồi, Bí thư Mông cũng đã chịu sự phê bình.
Thích Vĩnh Thịnh cười nhạt một tiếng, cũng không cần giải thích gì nhiều.
- Hôm nay là tôi tìm cậu để nói chuyện, lẽ nào cậu muốn Ủy ban Kỷ luật Trung ương tới tìm thì cậu mới can tâm?
- Không thể nào? Chỉ là một chút chuyện nhỏ thôi?
Lư Cương vẫn thực sự không hiểu, nhưng cho tới nay, anh ấy quả thực rất kính nể bí thư Thích, hơn nữa bí thư Thích cũng rất chiếu cố anh ta, lúc này giọng nói lại gay gắt đến mức độ như thế này, e rằng đây không phải là chuyện nhỏ.
- Tôi thực sự oan uổng quá
Lúc này anh ấy đã hiểu, chịu trách nhiệm cũng không có tác dụng gì, bản thân anh ta có thể gánh vác được nhưng Vương Hoành Vĩ và Chương Nghiêu Đông chưa chắc muốn giúp anh ấy gánh vác.Ừ, cho dù nhúng 2 đầu này vào nước cũng muốn gánh giúp anh ấy, nhưng người biết mối quan hệ giữa anh và Thường Tam có rất nhiều, về cơ bản không cần phải điều tra nhiều.
- Tuy nhiên chỉ là hai đám lưu manh đánh nhau mà thôi, tôi trấn áp giúp thì sai ở chỗ nào? Một chút việc nhỏ như thế này có cần thiết phải làm nghiêm trọng lên không?
- Vậy ý của cậu là tôi đang đùa cậu đúng không?
Về cơ bản Thích Vĩnh Thịnh không quan tâm đến vấn đề này, anh ta chỉ biết bí thư Mông đang nổi trận lôi đình, phải làm rõ sự việc trước sau đó mới nói.
- Cậu đem toàn bộ sự việc nói lại cho tôi một cách đơn giản xem nào
Còn có gì đáng nói? Chỉ vài ba câu Lư Cương đã nói rõ hết sự tình, nhưng không dám nói là bản thân mình cũng muốn chống lại Hứa Thiệu Huy.Nếu không, con đường đi tới cái chết của anh càng nhanh hơn.
- Tôi thừa nhận, sự việc này tôi đã nói giúp cho một bên, nhưng ý của tôi là ý tốt.
- Ý của anh tốt hay xấu, tôi không muốn nói tới. Bí thư Mông đã tính toán chuyện khuyên răn Chương Nghiêu Đông trước tiên.
Thích Vĩnh Thịnh cũng được thăng cấp từ dưới lên, đối với con mèo béo này thì quá rõ rồi, ý tốt hay xấu thì giải quyết được gì? Vấn đề là Mông Nghệ đang rất chăm chỉ.
Anh ấy bình tĩnh nhìn mặt Lư Cương lắc đầu thở dài và nói
- Sau này cậu nên làm gì, không cần tôi dạy nữa đúng không?
Tìm người gánh vác trách nhiệm đi, sự việc tới mức này Lư Cương cũng rối hết lên, nhưng bây giờ tìm ai đây? Đây lại là vấn đề, thôi đi… Vẫn còn vấn đề nữa là phải thỉnh giáo bí thư Thích
- Bí thư Vĩnh Thịnh, việc này… anh xem làm sao có thể kết thúc được?
- Anh nói đi
Ánh mắt của Thích Vĩnh Thịnh rất lạnh, đổi lại là người khác, người này đều phải nhận lấy những đồng tiền bất chính của Lư Cương vào mỗi dịp tết đến.
- Tôi biết rồi
Lư Cương sững người một lúc rồi thở dài, cúi đầu xuống rồi đứng dậy định đi, nhưng cũng không ngờ Thích Vĩnh Thịnh lại nói thêm câu nữa
- Nghe nói tên lưu manh họ Thường kia, bây giờ vẫn còn ở Tố Ba?
Dưới áp lực này, Lư Cương đã không còn lựa chọn nào khác.Thường Tam biết việc riêng của anh ấy rất nhiều, nhưng nếu như bây giờ anh ta không muốn phối hợp, thì đó chính là vấn đề thái độ.
Chỉ cần thái độ tốt, không lẽ lại không có cơ hội cải tử hồi sinh. Hơn nữa chỉ cần không có phản kháng, khi tìm người gánh vác trách nhiệm, mọi người cũng sẽ mắt nhám mắt mởHình tượng chính phủ còn phải suy nghĩ lại.
Nếu không thì chỉ cần Hứa Thiệu Huy ra mặt thì anh ta cũng bị xử lý rồi.
Không có chân trong, đó chỉ là quen biết, Lư Cương cười một cách đau khổ, anh ấy rất rõ rằng, đây chính là điều hại anh ta đến chí mạng, anh ấy dựa vào thành tích, sự đề bạt và tán thưởng bản thân để đi lên, cao lắm thì cũng chỉ là tên xã hội đen của tỉnh, trong cuộc thi đấu ở đẳng cấp này thì anh không có mấy khả năng.
Vì thế Thường Tam và Đặng Chí với biệt hiệu “Hắc Tử” đã bị bắt ở nhà khách!
Đối với toàn bộ chức giới tỉnh Thiên Nam, sự việc lần này không lớn lắm, thậm chí không dậy sóng ở thành phố Tố Ba ở tỉnh lị Hơn nữa, hai ngày sau, văn phòng thu hút đầu tư tại thành phố Phượng Hoàng còn đăng bài đặc san tết nguyên đán nổi bật ở trên tờ “Nhật báo Thiên Nam”
Nguyên Đán đặc san, bình thường đều đưa tin những tin tiểu kết về công việc của Chính phủ năm ngoái và những kế hoạch phát triển của năm mới. Nhưng lúc này đây, Văn phòng thu hút đầu tư của thành phố Phượng Hoàng lại chiếm một phần không nhỏ trên mặt báo. Trong một năm qua, ngoài việc văn phòng thu hút đầu tư nhiều lần dũng cảm đấu tranh lại những thế lực đen tối để bảo vệ môi trường đầu tư, đoàn khảo sát thị trường thu hút đầu tư châu Âu của họ cũng dành được những thành công vô cùng lớn.
Trong tình hình kinh tế bất thường của năm 97, đây quả thực không phải là một thành tựu nhỏ, áp lực mà chính phủ chịu quả thực rất lớn.
Trong bài văn này còn có chỗ hơi lạ, đó là có nhắc tới Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, đối với lần khảo sát này tỉnh đã có những ủng hộ rất lớn, và cũng tỏ ra vô cùng quan tâm
Đương nhiên, bài văn sẽ không đề cập cụ thể phái ra người nào trong tỉnh tham dự, dù sao... Cho dù có tham dự, hơn nữa, còn có ý muốn kéo thêm một thành phố hữu hảo nữa vì thành phố Tố Ba. Đúng vậy, thành phố Phượng Hoàng đã thắt chặt tình hữu nghị với ba thành phố khác, nhưng Birmingham thành phố lớn thứ hai nước Anh trong tương lai không xa, cùng ký kết hiệp nghị với thành phố Tố Ba.
Đây chính là sự khuất phục của Chương Nghiêu Đông Không còn cách nào khác, trong việc của Thường Tam, anh ta quả thực chịu ảnh hưởng quá bị động, thậm chí còn không thương lượng với Đoạn Vĩ Hoa, mà một mình đưa ra quyết định, được, vậy nhường Manchester là được rồi.
Nếu trong lòng không có mâu thuẫn cảm xúc, hắn sẽ cẩn thận suy nghĩ để giải quyết việc này, y đột nhiên phát hiện tầm nhìn của Đoàn Vệ Hoa xa hơn y rất nhiều. Điều này không thể phủ nhận, nếu như bỏ cái tính hiếu thắng kia đi thì đây chính là một ý kiến cực hay.
Người trong tỉnh và trong thành phố, người nhà không những đi chơi hết còn mang thành tích trở về, đúng theo cái gọi là bạn tốt, tôi tốt, mọi người cùng tốt, nếu ở trong quá khứ thì có thể làm nên danh tiếng.Nhưng hiện nay... có thể bịt miệng mọi người.., để mọi người không thêm bớt gì về chuyện của Thường Tam là được.
Đương nhiên, Bí thư Chương nếu muốn đền đáp ân tình thì cũng phải làm cho tới nơi tới chốn. Anh ấy có thể nghe ngóng một chút về tình hình tiến triển của Manchester, nhưng trong chuyện này do bản thân không muốn nên đã không thông qua Đoàn Vệ Hoa cũng chẳng thông qua Tần Liên Thành, mà đã gọi điện cho cấp trên của mình là Ngô Ngôn.
- Tiểu Ngô, em có quen với Trần Thái Trung không?
Ngô Ngôn vừa nghe thấy câu nói này, chưa kịp đặt điện thoại, cái cảm giác giống như điều cấm kỵ kia, cô ấy không muốn người khác biết. Cũng may, Bí thư Chương chỉ muốn thông qua cô ấy để để hiểu rõ hơn sự vệc. Bất luận nói thế nào Trần Thái Trung cũng là người từ quận Hoàng Sơn của cô mà ra.
Bởi vậy, Bí Thư Ngô cuối cùng cũng có cơ hội đường hoàng ngồi ăn cơm tối với Trần Thái Trung lần nữa, đương nhiên là sau khi ăn cơm xong, ai về nhà nấy, cho tới lúc nửa đêm thì “Tiên nhân Bạch Hổ nhất tương phùng, liền thắng lại khước nhân gian vô sổ”
Hai người các ngươi thẳng thắn nhưng Chương Nghiêu Đông không như vậy. Theo tôi Manchester đã xác định rõ rồi, chỉ còn lại Birmingham mà thôi, quả thực rất đáng tiếc, thành phố lớn thứ hai nước Anh…của tôi.
Nhưng cho tới bây giờ cũng do Bí thư Chương do dự, ôi, Birmingham là Birmingham, nghĩ ở góc độ khác cũng chỉ là muốn cho làm đẹp bộ mặt của Tố Ba mà thôi, “phong ba của Hợp Lực” cũng nên kết thúc ở đây thôi?
Anh ấy đã bớt lo hơn, nhưng có người lại không muốn làm. Trần Thái Trung chỉ ở nhờ nửa ngày tại nhà Ngô Ngôn, Mông Hiểu Diễm đã nhảy chân vào.
Chủ nhiệm Mông... ồ không phải là hiệu trưởng Mông, cô ấy đã ngầm đồng ý cho Trần Thái Trung quyến rũ hai người phụ nữ kia, nhưng cô ấy cũng có điều kiện riêng - Bây giờ tôi không để quản nhiều nữa, cũng không có tư cách để quản nhiều như vậy chỉ cần cách một ngày anh phải tới chỗ em ở 1 tối và phải chịu phí tá túc mới được.
Kết quả là Trần Thái Trung tới nhàNgô Ngôn một chuyến, thì ngay hôm sau Mông Hiểu Diễm đã gọi điện tới cho văn phòng thu hút đầu tư.
Thoáng đấy mà đã tới ngày 31, trường học đã được nghỉ, hiệu trưởng Mông ngoài miệng làm ra vẻ không có chuyện gì vào tối hôm qua, lại còn đưa ra lời mời rất thịnh tình:
- Thái Trung, sau tết chúng ta đi Hải Nam chơi một chuyến được không?
- Ôi,
Thái Trung thở dài, nói thật lòng bây giờ tôi có thể đi đâu?
- Chuyện của Thường Tam, cô cũng biết rồi, bây giờ vẫn chưa giải quyết xong, để sau đi?
- Vậy thì đi thăm anh em nhà họ Đào cùng tôi được không?
Mông Hiểu Diễm cố tìm lý do, cô ấy cũng biết tại sao hôm nay lại quấn lấy Trần Thái Trung như vậy, có thể là do trường học được nghỉ hoặc là do chu kì sinh học sắp đến rồi?
- Dù sao thì giam giữ bọn họ cũng không được, vẫn phải khiến họ đưa tiền ra.
Sau đó Mông Hiểu Diễm đã đưa cho người dân công kia 50 tệ để đi băng bó vết thương, không còn cách nào khác, lòng người cũng là thịt mà, nhưng cô ấy càng tỏ ra căm hận hai anh em nhà họ Đào hơn, nhất định phải lấy được tiền từ tay hai gã này thì mới cam tâm.
- A, cô không nói thì tôi cũng quên mất,
Trần Thái Trung nghĩ, ông Lý đã lên chức rồi, cũng phải đi tới đó hỏi thăm mới đúng. Quan trường là như vậy, có đôi khi không lợi dụng họ thì coi như là khinh thường họ, cũng chưa chắc đã giải xong khúc mắc,
-Trưa nhé, đợi chút tôi có chuyện muốn thương lượng với Chủ nhiệm Tần, tổng kết cá nhân viết như thế nào?
Anh em nhà họ Đào sau khi bị đưa vào trại tạm giam ở đồn công an quận Khai Phát, bạn bè và người nhà của hai bọn họ đều tới, và đều hỏi thăm họ đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng chức pho Chính của đồn công an này đang toàn tâm toàn ý nhận mệnh, không ai để ý tới bọn họ, những cảnh sát khác đều không biết rút cuộc đã xảy ra chuyện gì
- Bắt bọn họ đều có nguyên nhân cả, mọi người không cần hỏi gì cả, phải tin tưởng cảnh sát nhân dân!
Nhưng trong khoảng thời gian sau đó, Cổ Hòa Lý vừa mới nhận chức không lâu đã tham gia vào vụ án lớn bắt giữ “tập đoàn thế lực hắc ám Thường Tam, tất nhiên là không muốn quản tới chuyện của hai tên này
Dù sao, mặc kệ nói gì, cho dù không có lý do gì đi nữa, đồn cảnh sát giam giữ 24 giờ thì cũng không có vấn đề gì, trong tình huống đặc biệt còn có thể kéo dài 48 tiếng.
Nhưng vấn đề chính là hai tên này bị bắt vào đây từ sáng sớm ngày 29, và giữ tới sáng sớm ngày 31. Như vậy là đủ 48 tiếng rồi, áp lực của đồn cảnh sát khu kinh tế cũng lớn hơn một chút.