Mục lục
[Dịch]Quan Tiên- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đoàn khảo sát trưa 23 tháng 12 về đến Tố Ba. Cho dù nói như thế nào, lần này mua ít đồ nước ngoài cho bố mẹ, cũng xem như là có hiếu.

Buổi trưa ăn cơm ở nhà, chiều mới mang đồ đi biếu tặng, cân nhắc đi cân nhắc lại, Trần Thái Trung quyết định đi tìm Dương Thiến Thiến trước, cô ấy bình thường cũng giúp mình không ít, là bạn học, đó cũng là cái tình của bạn học.

Nói toạc ra, hắn muốn tìm người khác, nhưng không thích hợp đi tìm vào ban ngày, thích hợp ban ngày đi gặp, chỉ có Dương Thiến Thiến và Mông Hiểu Diễm, tuy nhiên, đồ cần cầm đi quả thực nhiều, nếu đã muốn cầm nhiều đi tặng Thiến Thiến, lại không thích hợp đi một mình, ừ, tìm Mã điên lấy xe đi.

Tới xưởng sửa xe Hồ Tây, đúng lúc Mã điên ở đây, vừa nhìn thấy hắn đã mừng rỡ:

- Ha, anh Trần đã trở về rồi? Thế nào, châu Âu vui chứ?

- Cũng được.

Trần Thái Trung thấy bộ dạng vui vẻ từ thâm tâm của y, trong lòng cũng khá ngạc nhiên, sợ túi trong tay một chút, lúc lấy ra, trên tay đã có thêm một cái hộp:

- Ừ, mua được ít xì gà, cho anh một hộp, về sau dùng ít thuốc phiện thôi.

Mã điên trợn mắt nhìn, không ngừng nhìn cái túi trong tay Trần Thái Trung, y quả thực rất buồn bực, cái gói nhỏ như thế này, sao lại để vào cái hộp to thế kia?

Chết… Hình như cũng không để ý che dấu, Trần Thái Trung biết mình cũng có hơi lộ liễu, điểm này cũng không thể trách hắn, thực ra hắn cũng chẳng chuẩn bị gì cho Mã điên, chỉ là nhất thời hứng lên mà thôi, tuy nhiên, hắn tin Mã điên không dám nói gì.

Chỉ có điều, kể từ đó, cũng là làm cho quyết tâm có một chiếc xe ô tô của hắn càng mãnh liệt, bao nhiêu đồ vật cần phải chuyển ra ra vào vào thế này, không có chiếc xe làm trung chuyển quả thực cũng bất tiện.

- Nhìn cái gì? Xì gà Cristo, quý lắm

Hắn cốc vào đầu Mã điên:

- Đừng xem thường cái hộp nhỏ, mượn chỗ anh một chiếc xe, làm tốt, làm tốt mỗi ngày rút ra một điếu.

Giá tiền mà miệng hắn nói ra là xuyên tạc, hiệu quả của việc dạo phố quả thực rất cao, nhiều đồ cơ bản chẳng cần xem giá tiền đã lấy rồi, biết nhãn hiệu của hộp xì gà này là “Crisro”, cũng tính là không tồi.

- Một chiếc xe?

Mã Phong Tử lập tức giật mình kinh hãi, sự chú ý ngay lập tức chuyển đổi – đổi lại là ai cũng sẽ đều như vậy, y nhìn hộp đang cầm trong tay. Nhất thời không cảm thấy nó rất lớn:

- Cái hộp nhỏ thế này, năm sáu chục ngàn

- Có cái gì mà ngạc nhiên thế?

Trần Thái Trung liếc nhìn y một cái:

- Gần đây bán xe thế nào?

- Xe thật ra bán vẫn ổn. Chỉ là… chỉ là Đại Bưu, Đại Bưu toi rồi.

Mã điên cẩn thận nhìn Trần Thái Trung, phát hiện ra anh Trần cũng không có hứng thú lắm với đề tài này:

- Anh sớm đã biết rồi?

- Toi thì toi, cổ phần và nợ nần còn lại của y, hai người chúng ta chia ra, anh ba tôi bảy.

Trần Thái Trung thản nhiên buông một câu, ở trước mặt Mã điên, hắn cơ bản không cần để ý đên vấn đề tìm từ và giọng điệu.

Nghe những lời này. Mã điên vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng. Tiền của Bưu mặt chó. Cũng đều là mượn ở chỗ Trần Thái Trung, quyết định này nghe thì có vẻ rất hống hách. Nhưng y lại rất rõ, anh Trần là muốn giúp đỡ chính mình một phen.

Nhưng, Bưu mặt chó chết rất kỳ quái, Mã điên cơ bản không tin Đại Bưu chết như thế, trong đó nhất định có vấn đề, y vốn vẫn đang nghĩ, bảo anh Trần giúp điều tra xem có chuyện gì.

Nhìn bộ dạng thất thần không nói lời nào của y, Trần Thái Trung vỗ vai y:

- Ừ, tên đó không giống anh, Mã điên, danh tiếng của anh tốt hơn y, vẫn là câu nói đó, chỉ cần anh nghe lời chút, chuyện anh tôi sẽ giúp.

- Bưu Tử ra đi như vậy, tôi đúng là có chút lo lắng.

Mã điên cười cay đắng:

- Anh Trần, chúng ta bây giờ… xe có chút không bán được, tôi muốn bỏ một chút hàng cho bên Tố Ba.

Thị trường buôn lậu xe, năm 97 khá là lớn, nhưng cũng là gần kề giai đoạn cuối,thoáng cái nhập về 80 chiếc xe, làm cho thị trường nhanh chóng bị bão hòa.

Vốn thành phố Phượng Hoàng có không ít người buôn lậu, tuy nhiên trung gian chiếm đa số, thời điểm Mã điên bán xe, giá còn khá công khai, cho nên âm thầm tấn công thị trường một chút.

Nhưng những chiếc ô tô này, rốt cuộc là hàng của Trần Thái Trung, coi như là buôn lậu xe được lợi, người mua được cũng không phải là nhiều, lượng hàng tích trữ trong tay Mã điên quả thực rất nhiều, nếu nói một năm bán 80 chiếc hay là nửa năm bán 80 chiếc cũng chẳng phải vấn đề quá lớn, nhưng lại khiến cho thị trường nhất thời bị bão hòa.

Cho tới bây giờ, Mã điên bán xe mới được hơn một tháng, lượng xe bán đi cũng không quá 30 chiếc, hơn nữa cơ bản lúc này không bán được nữa rồi

Y không thể không suy nghĩ mở rộng thị trường, không có cách nào, số xe này không thể bỏ:

- Anh Trần, tôi cũng không muốn nợ tiền anh mãi thế, tiền lãi đó cũng không thấp đâu.

- Từ hôm nay về sau không tính lãi.

Trần Thái Trung vung tay lên ngắt lời y:

- Anh muốn bán như thế nào là chuyện của anh, làm xong vụ này, chúng ta không làm nữa

- Không làm?

Mã điên thiếu chút nữa con ngươi nhảy ra ngoài:

- Anh Trần, hơn một tháng nay, sáu triệu đến tay rồi, không làm nữa thì chúng ta làm gì?

- Sau hãy nói, đi theo tôi anh còn sợ sao?

Trần Thái Trung liếc y một cái,

- Được rồi, Mã điên, chỗ anh có có sẵn xe không, giấy tờ đầy đủ, loại khiêm tốn chút.

- Có mấy chiếc Lincoln, khoang xe cũng được, mới ráp xong.

Xe này có người lấy rồi, giấy tờ cũng xong rồi, cũng bán được giá tốt, song, Trần Thái Trung đã có lời, Mã điên đương nhiên biết phải ưu tiên bên nào:

- Anh Trần….

- Ừ?

Trần Thái Trung liếc y một cái, hơi mất hứng:

- Có chuyện gì cứ nói!

- Tôi muốn tiến vào Tố Ba.

Xe có thể không vội bán, nhưng nếu có thể bán đến chỗ Tố Ba, tiền cũng có thể thêm nữa, không phải sao?

- Nhưng người của bên kia, tôi không thạo lắm….

- Chuyện này….

Trần Thái Trung trầm ngâm một chút, thở dài:

- Thôi đi, anh cứ bán chầm chậm, đợi khi nào tôi đi, lại nghĩ giúp anh cách khác, đúng rồi, cho tôi lấy ít tiền.

Bảng Anh trong tay hắn không ít, Nhân dân tệ quả thực không nhiều, trong nhẫn Tu di nhiều hàng, nhưng không thể dùng tiền trước được.

Đem 500.000 tệ Mã điên đưa cho bỏ vào xe Lincoln, Trần Thái Trung lên xe đi, chiếc xe Lincoln này được Mã điên xử lý tỉ mỉ, sơn sửa cũng rất bóng loáng đẹp đẽ, trong xe không ngờ còn trang bị nệm ghế thêm dàn âm thanh.

Hôm nay là thứ ba, chiều nay là giờ học của Cục quản lý sự vụ, phòng lao động học tập cũng phải hơn một tiếng, Dương Thiến Thiến vốn định cân nhắc xem có thể trốn về sớm một chút không, Trần Thái Trung gọi điện thoại đến:

- Thiến Thiến, nói với bảo vệ ở cửa một tiếng, họ không cho tôi vào.

Lúc Trần Thái Trung lái xe vào, Dương Thiến Thiến đã đợi ở dưới lầu:

- Ha, Thái Trung, anh mua xe mới rồi?

- Mượn của bạn đấy

Trần Thái Trung bước ra khỏi xe, tùy ý phủi phủi đầu xe, giấy tờ chiếc xe này đứng tên một thuộc hạ dưới trướng Mã điên, y khẳng định sẽ không sang tên:

- Đi đến mục nát sẽ trả lại cho anh ta, ha ha…

- Nếu như vậy, làm cái giấy thông hành đi, đỡ phải phiền toái

Dương Thiến Thiến cũng chẳng hỏi vì sao hắn đến:

- Đúng rồi, tôi nghe nói một việc, anh đã chọc Lưu Lập Minh?

- Xì, tên đó bị mắc chứng hoang tưởng

Trần Thái Trung coi thường không thèm để ý đến cách nói này:

- Giấy thông hành? Cũng được nhỉ, cô làm giúp tôi là được rồi.

- Anh đừng có mà không thèm để ý như vậy, cha nuôi tôi nói, hai năm nay Lưu Lập Minh kiềm chế hơn nhiều, trước kia rất là hiểm độc.

Dương Thiến Thiến liếc mắt nhìn hắn:

- Giấy tờ của anh, dựa vào cái gì tôi phải làm giúp chứ?

- Bằng phần quà mà tôi đây mang về cho cô.

Trần Thái Trung dương dương tự đắc mở cửa sau xe, đằng sau chất đầy bao nhiêu đồ:

- Cô xem, có khăn lụa, có ví, túi xách, đồng hồ, giày da…Vâng, đây là áo da….

Dương Thiến Thiến nhất thời ngây ra ở đó, mãi mới không thể tin được nhìn hắn:

- Chỗ này… tôi có thể chọn mấy thứ?

- Cô muốn cái gì nào?

Trần Thái Trung khẽ cười đẩy cô một cái:

- Ha ha, tất cả chỗ này đều cho cô mà, chúng ta còn khách sáo gì nữa, cứ cầm hết đi được rồi.

- Anh đây là làm giàu rồi?

Dương Thiến Thiến mặt đỏ hồng hào, giương mắt nhìn chằm chằm đống quà, cô quả thực ngượng không dám quay đầu lại:

- Chỗ này hết bao nhiêu tiền?

- Không sao cả, chỉ có mấy trăm nghìn tệ.

Nhìn phản ứng của cô, trong lòng Trần Thái Trung tương đối đắc ý, cô giúp tôi lấy căn phòng, tôi trả cô mấy trăm nghìn tệ, cũng là lẽ thường tình mà.

Hai người đang nói chuyện, bên cạnh đi tới người phụ nữ khoảng ba mươi, dung mạo không tồi song thân hình có chút đầy đặn:

- Ha, Thiến Thiến, cô đang làm gì ở đây… A, nhiều đồ thế này?

- Ừ…

Dương Thiến Thiến gật đầu, sắc mặt có chút thiếu tự nhiên:

- Trưởng phòng Thương, đây là bạn học của tôi – Trần Thái Trung, vừa đi khảo sát ở nước ngoài về, mang hộ tôi ít đồ đến.

- Khảo sát?

Trưởng phòng Thương nhìn cô, nhìn Trần Thái Trung, lại nhìn chiếc xe Lincoln bóng loáng, trong mắt mang vài phần tươi cười:

- Ha, thảo nào tôi giới thiệu cho cô nhiều đối tượng thế, cô đều không gặp mặt.

Được, cái này tốt lắm, Dương Thiến Thiế lại càng đỏ mặt hơn.

- Hermes? Thương hiệu này hình như tôi nghe qua rồi?

Trưởng phòng Thương nhìn thấy chiếc khăn lụa, ánh mắt sáng lên:

- Chắc là đắt lắm đó?

- Giá cái này… tôi cũng không chú ý lắm.

Trần Thái Trung có chút thẹn thùng, nhưng Dương Thiến Thiến biết:

- Khăn lụa Hermes… ừ, cũng không nhiều tiền đâu, Thái Trung, đây là trưởng phòng Thương – trưởng phòng lao động của chúng tôi.

- Ồ, cô là lãnh đạo của Thiến Thiến à?

Trần Thái Trung nhiệt tình lên hẳn, giơ tay ra bắt tay đối phương, tiện thể với lấy cái hộp:

- Thứ này chỉ có mấy trăm tệ, lần đầu gặp mặt, chút thành ý, ha ha…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK