Một chai Remy Martin VSOP đã uống hết, Trương Khai Phong cũng không muốn uống thêm, mà rất nhiệt tình mời Trần Thái Trung cùng ăn tối:
- Giờ cũng phải năm giờ rưỡi rồi. Đi, đi đến Hải Thượng Minh Nguyệt đi. Chúng ta không uống rượu tây nữa, mang chút rượu trắng đến uống.
Đã là tiệc, tất nhiên không thể thiếu bữa cơm được. Đương nhiên, Trần Thái Trung cũng hiểu điều này. Mặc dù hắn không ngại là một thằng khốn ăn xong thì quẹt mỏ không giữ lời hữa, nhưng Trương Khai Phong dù sao cũng là người của Đoàn Vệ Hoa. Chỉ bằng vào điều ấy, hắn cũng phải nể mặt đối phương một chút.
Cũng may, hắn lại có một cái cớ vô cùng thích hợp để từ chối.
- Chủ tịch khu Khai Phong, nhưng hôm nay tôi có hẹn với Dương Thiến Thiến đến đây hát karaoke rồi. Không tin, anh có thể gọi điện thoại hỏi cô ấy.
Đây là lời nói thật. Hắn nợ hát song ca với Dương Thiến Thiến cũng đã gần nửa năm rồi. Nhân tiện hôm nay là cuối tuần, hắn đã mời, Dương Thiến Thiến cũng rảnh không có việc gì, hai người liền hẹn nhau ở Ảo Mộng Thành, sau khi hát xong thì đi ăn khuya.
Trương Khai Phong làm sao biết được số di động của Dương Thiến Thiến chứ? Trên thực tế, Dương Thiến Thiến ở chỗ Đoàn Vệ Hoa rất khiêm tốn. Đương nhiên, điều này cũng liên quan đến tính cách của cô ấy, đồng thời cũng liên quan đến sự sủng ái của Đoàn Vệ Hoa đối với cô. Chủ tịch thành phố thực sự coi cô ấy như con gái mình. Mà người cha người mẹ nào lại chẳng muốn con mình ít bị cuốn vào lốc xoáy chính trị.
Vì thế, Chủ tịch quận Trương chỉ có thể hậm hực mà chào tạm biệt.
Không phải ông ta không muốn ở lại giao lưu với Dương Thiến Thiến một chút, như vậy có thể củng cố địa vị của ông ta trong Đoạn hệ. Về điểm này, ông ta đương nhiên là rất rõ ràng. Nhưng người ta cô nam quả nữ cùng nhau hát Karaoke, ai biết còn làm trò gì khác hay không? Mà cũng có thể hai người chỉ là bạn bè bình thường mà thôi.
Hơn nữa, tốt xấu gì ông ta cũng là một Chủ tịch khu. Đương nhiên, chuyện giao tiếp không phải là chuyện gì đáng xấu hổ. Nhưng nếu vừa phải khom lưng cúi đầu, vừa cố ý làm một cái bóng đèn chói lọi, thì thực sự là ….quá mức bỉ ổi đi?
Diêm Khiêm không muốn rời đi. Dương Thiến Thiến là học sinh của anh ta. Đã lâu anh ta không có cơ hội gặp lại học sinh của mình. Đây là một chuyện rất đáng ăn mừng. Cho nên, anh ta đương nhiên không băn khoăn nhiều như Chủ tịch khu Trương.
Trương Khai Phong lại không nghĩ như vậy. Ông ta trực tiếp kéo Diêm Khiêm đi.
- Được rồi, giáo sư Khiêm, chúng ta cũng đã lâu không ngồi với nhau. Thanh niên bọn họ hát hò với nhau, anh còn muốn ở lại làm gì?
Sở dĩ ông ta làm như vậy, cũng không chỉ vì ông ta không được ở lại thì không hy vọng người khác được ở lại – Không thể không thừa nhận, loại tâm lý ghen tị này thật sự có tồn tại trên mặt đất. Cho dù ông ta có là Chủ tịch quận, cũng không ngoại lệ.
Trên thực tế, ông ta làm như vậy, là vì trong giây lát ông ta hiểu được một chuyện. Dường như tên họ Trần này rất có thiện cảm đối với giáo sư Diêm. Nếu vậy, quan hệ tốt với giáo sư, chẳng những có vẻ tôn sư trọng đạo, có lẽ còn có thể thu hoạch hoặc là nhận được sự trợ giúp ngoài ý muốn nào đó.
Giáo sư Diêm chỉ có thể cắn răng cùng đi ra ngoài, tiếp tục ra vẻ trong thế gian hồng trần hỗn loạn đen tối này chỉ có duy nhất bản thân mình là tỉnh táo.
Hôm nay, Dương Thiến Thiến ăn mặc vô cùng giản dị. Trên người mặc chiếc áo sơ mi hoa tối màu, khoác thêm một chiếc áo ghi lê màu lá cọ. Bên dưới là một chiếc quần bò màu xanh. Dưới chân là một đôi dày da.
Tóc cô buộc theo kiểu đuôi ngựa. Mái tóc đen nhánh, kiểu khổng tước xòe đuôi ở trên đầu cô, giống một đóa hoa cúc màu đen nở rộ, rất hợp với khuôn mặt trắng nõn của cô. Hơi thở thanh xuân từ thân thể cô không hề che giấu mà đập thẳng vào mặt.
Ngay cả khi trong lòng có chút tâm sự, Trần Thái Trung vẫn bị vẻ đẹp của cô làm cho kinh ngạc:
- Chà, Thiến Thiến, hôm nay trông cậu rất được đó.
- Cậu toàn nói linh tinh.
Dương Thiến Thiến cười tủm tỉm, trừng mắt nhìn hắn, trong lòng cảm thấy vui sướng không nói nên lời.
- Khi đi làm ở cơ quan, mặc cái gì cũng phải suy nghĩ đến ảnh hưởng. Tôi biết bản thân ăn mặc rất bình thường. Cậu đừng có mà xỏ xuyên tôi.
- Làm gì có chứ?
Đối với người khác, có lẽ Trần Thái Trung sẽ không nói thật lòng, nhưng đối với bạn tốt của mình, hắn đương nhiên là nghĩ gì nói đấy:
- Bộ quần áo này của cậu rất có phong cách đó.
- Ồ, có phong cách như thế nào?
Ánh mắt Dương Thiến Thiến mở to, lông mi thật dài chớp nhẹ, nhất thời có vẻ vô cùng trong sáng:
- Cậu nói đi? Cậu… không phải là cố ý nịnh cho mình vui đấy chứ?
-Cậu!
Trần Thái Trung muốn phản bác, lại phát hiện bản thân mình thật sự không thể miêu tả nổi vẻ đẹp này, chỉ đành thở dài một tiếng.
- Ôi, mình cũng chỉ cảm thấy rất đẹp. Còn cụ thể như thế nào thì không thể nói được. Nếu cậu không tin, cứ coi như mình chưa nói gì. Ừ, cách ăn mặc của cậu thật sự là rất xấu….Như vậy đã được chưa?
- Không thèm nghe cậu nói nữa, chuẩn bị hát bài gì đây?
Dương Thiến Thiến lườm hắn một cái. Nhìn bề ngoài có vẻ rất tức giận nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào muốn chết.
Giống như có người đã nói, vẻ đẹp có thể miêu tả thì không phải là vẻ đẹp. Vẻ đẹp chân chính sẽ làm cho người ta tán thưởng từ tận đáy lòng. Đến khi người đó muốn hình dung, lại phát hiện ngôn ngữ của bản thân quá nghèo nàn, căn bản không thể diễn tả được!
Nhưng mà, rốt cuộc những lời này là do ai nói nhỉ?
Trần Thái Trung đã chuẩn bị vô cùng đầy đủ, trực tiếp đưa ra một tờ giấy A4:
- Những bài hát bên trên thì tôi hát. À, tôi cũng đánh số hết rồi. Cậu chọn ra hai bài đi.
Đối với người mình tin cậy và coi trọng, La Thiên Thượng Tiên cũng không cần che giấu. Nếu hắn đã nhận là sẽ chuẩn bị cho Dương Thiến Thiến, thì hắn sẽ làm. Đương nhiên đã làm thì phải chuẩn bị đầy đủ một chút rồi.
Dương Thiến Thiến tùy tiện xem qua, liền phát hiện trên tờ giấy viết ít nhất cũng phải hai trăm bài hát, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp.
- Ha ha, danh sách này do tự cậu viết?
Đúng vậy,
Trần Thái Trung gật đầu, tiếp đó lại rất phá hoại phong cảnh mà trách mắng cô:
- Cậu chọn nhanh lên một chút đi. Lát nữa chúng ta còn phải đi ăn khuya nữa đấy!
Cậu xấu hổ sao? Dương Thiến Thiến thản nhiên cười, cũng không thèm so đo với của hắn, ngược lại còn ngồi xuống ghế sô pha:
- Tôi khát muốn chết. May mà lúc trên đường có mua bình nước khoáng. Đúng rồi, trả lại cho cậu một chai bia Jashibo này. Thứ này ở Phượng Hoàng rất hiếm đấy…A, đây là rượu tây?
Nghe cô hỏi vậy, Trần Thái Trung lại phải giải thích chuyện đã xảy ra hồi chiều. Hơn nữa, hắn còn nhân cơ hội này nói rõ sự lo lắng của mình:
-…Cũng không biết Trương Khai Phong có ý nghĩ xấu gì hay không. Tôi đã suy nghĩ mãi về việc này, vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.
- Ha ha, chuyện này cậu cứ yên tâm, cha nuôi đã nói rồi: “Khai Phong là một gã bảo thủ không thể thành công được”.
Dương Thiến Thiến giả giọng của Đoàn Vệ Hoa nói một câu, tiếp theo lại khẽ cười.
- Nếu không phải vì nguyên nhân này, cậu nghĩ Chủ tịch khu Thanh Hồ có thể đến lượt ông ta làm hay sao?
Trời ạ, ngày thường Đoạn Vệ Hoa giữ miệng kín như bưng. Thế mà ở trước mặt Dương Thiến Thiến lại có thể nói ra những câu như vậy. Đúng là đối với người thân thì gì cũng có thể nói. Ngay cả Chủ tịch thành phố cũng không ngoại lệ.
Hình như việc này cũng là một cách thư giãn của người làm quan. Chủ tịch Thành phố Vệ Hoa có quan hệ vô cùng sâu sắc với ba người. Nhưng người có thể khiến ông ta nói hết những suy nghĩ trong lòng, ngoại trừ con gái nuôi của mình ra, quả thực cũng chẳng còn ai khác.
Hóa ra, Trương Khai Phong này nổi tiếng là người làm việc vô cùng cẩn thật chặt chẽ. Khu Thanh Hồ là khu giàu có nhất của thành phố Phượng Hoàng. Bởi vì Chủ tịch quận trước kia có vấn đề về kinh tế nên bị điều nhiệm đi. Không biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm vào vị trí này. Nhưng cuối cùng, vị trí này lại rơi vào trong tay Trương Khai Phong.
Nhìn bề ngoài là nhờ Đoàn Vệ Hoa dốc sức ủng hộ ông ta. Kỳ thật là do Bí thư Chương Nghiêu Đông ngầm thừa nhận người này. Lúc đó, Chủ tịch khu Thanh Hồ rời đi khiến lòng người bất ổn. Để một người cẩn thận như vậy quản lý khu Thanh Hồ, trong ngắn hạn cam đoan có thể làm khu Thanh Hồ trở nên ổn định. Không cần lập công lao, chỉ cần không thất bại. Ổn định quan trọng hơn tất cả.
…
Đương nhiên, Chủ tịch khu Trương cẩn thận, cũng chỉ thể hiện ở một mức độ nhất định. Chuyện nhỏ giống như cậu em vợ của ông ta mở karaoke này cũng thật sự chẳng có gì quan trọng cả.
Việc này đối với cán bộ cơ sở hay người dân bình thường là việc khiến họ có thể hơi kiêu ngạo một chút. Nhưng ngay cả một chuyện không quan trọng như vậy, ông ta cũng bắt cậu em vợ mình mở quán Karaoke ở nơi hẻo lánh tại khu Hoành Sơn. Ai ngờ lại đụng phải gã sinh viên như Trần Thái Trung chứ?
- Ông ta mà lại không đủ năng lực phát triển sao?
Trần Thái Trung có chút không tin. Đường đường là một Chủ tịch khu, lại chạy đến đây tìm một nhân vật nhỏ như hắn để tạo quan hệ xã hội:
- Mình cảm thấy ông ấy khá để tâm tới kinh tế của khu Thanh Hồ đấy chứ?
- Điều này thì tớ không rõ lắm.
Dương Thiến Thiến cũng không ngẩng đầu lên, vẫn đang chăm chú xem tờ giấy A4 kia.
- Trước tiên, hát bài “mỗi một ngày trong đời tôi”. Sau đó, hát “lá phong diệp vá tình”. À, “đôi mắt quyến rũ” cũng được đó…
Nhìn thấy cô hào hứng như vậy, Trần Thái Trung cũng không muốn làm cô mất vui. Thôi đi, không phải chỉ là chút vốn đầu tư thôi sao? Đến lúc đó nói sau cũng được. Khó có được vài ngày thoải mái như bây giờ, cứ chơi cho thoải mái đi đã.
Chỉ tiếc là, thời gian vui vẻ luôn rất ngắn. Ngày hôm sau, khi đi làm, Trần Thái Trung liền nghe được một tin tức khiến hắn vô cùng khó chịu. Bởi vì công tác thu thập tin tức là rất gian khổ, vì thông cảm với hắn, trong phòng đã quyết định, hắn không cần tiếp tục tham dự vào chuyện đầu tư của gia đình Thiên Gia nữa!
Mẹ nó, có nhầm không đấy? Trong quan trường toàn những kẻ ăn xong chùi mép sạch sẽ như thế à? Trần Thái Trung nhất thời có chút tức giận. Tôi ra sức trồng cây cho các người đi theo thuận tay hái quả sao? Làm người, không thể vô sỉ như vậy chứ?
Nhìn mặt Trương Linh Linh thoáng ẩn hiện nụ cười, trong lòng hắn cười lạnh một tiếng. Trên đời này, cô muốn bắt nạt ai cũng được, nhưng nếu động đến tôi, tôi sẽ cho cô biết tay.