Hắc, không ngờ lúc hắn vô tình chỉnh Thư Thành, cuối cùng lại còn có được hiệu quả này. Trần Thái Trung lập tức thấy hơi buồn cười. Bản thân mình đúng là nhìn xa trông rộng quá mức rồi.
- Thế còn có chuyện gì nữa?
Lữ Cường phun ra một hơi khói thuốc, nhìn Trần Thái Trung, cất tiếng hỏi.
- Có cần tôi hỗ trợ gì không?
Trần Thái Trung không nghĩ nhanh như vậy. Hắn cảm thấy dường như vẫn quên mất chuyện gì vậy.
- À, đúng rồi, lão Lữ, ông còn nợ tôi bao nhiêu tiền tất cả nhỉ?
Lữ Cường nghe thế thì sửng sốt. Tiền y nợ hiện giờ đã hơn tám triệu. Cứ tính như thế thì tiền lãi cũng phải trả cho Trần Thái Trung hơn tám trăm.
Nhưng y hiện giờ đang đẩy mạnh sản xuất, tài chính cũng rất khó khăn.
- Thái Trung, cậu đừng có dọa tôi nhé. Cậu chả phải là nói không cần nóng lòng sao? Như vậy đi... Dù sao thì nếu cậu thiếu tiền, chỉ cần nói là tôi sẽ đưa cậu dùng tạm hai ba trăm ngàn, đủ chưa?
- À, không phải vậy?
Trần Thái Trung lắc đầu.
- Nếu cái đập kia đặt tên tôi thì tôi cũng không thể không đóng góp đúng không? Thế này đi, tôi góp ba trăm ngàn, trừ vào khoản nợ nhé. Ông có ý kiến gì không?
Lữ Cường liền thấy trước mắt đầy sao, muốn hôn mê lập tức. Sớm biết thế này thì vừa nãy dù là một triệu tôi cũng bảo là có tiền. Dù sao thì cậu cũng không lấy đi. Đánh lẽ là mình đỡ tốn bao nhiêu tiền rồi. Ôi, ôi, đúng là thiệt hại nặng rồi.
Chút tiền bị tổn thất này cũng đủ khiến Lữ Cường xót ruột. Nhưng khiến y thật sự buồn bực là cách hành động như thiên mã hành không của Trần Thái Trung. Y mơ hồ cảm thấy bản thân mình dù có tính toán thế nào thì đó cũng chỉ là những suy nghĩ của trẻ con. Đúng là năm nay Trường Giang sóng sau đè sóng trước rồi.
Y đang nghĩ tới đây thì Trần Thái Trung đã hồi phục tinh thần rồi.
- Ô, còn một việc chính nữa. Tôi chuẩn bị khai thác một mỏ than, có thể sẽ lấy một ít người từ Thôn Đông Lâm Thủy...
Tôi phải sớm biết là sẽ thế này chứ! Lữ Cường lại càng buồn bực.
Chuyện này cũng không phải là y tổn thất gì. Ngược lại y đã tiết kiệm được ba trăm ngàn rồi. Nhưng mà y lại cảm thấy khả năng mưu tính của mình so với Trần Thái Trung kém rất xa.
- Ồ. Là mỏ than à? Trần Thái Trung cậu... thật là biết nhìn xa, ha ha. Nhà máy xi măng của tôi cũng dùng than đấy.
Trong lòng Lữ Cường buồn bực nhưng trên mặt lại vẫn cười hì hì.
- Quan hệ của chúng ta tốt như vậy, tôi khẳng định là lúc đó sẽ mua cho cậu...
Nhà máy xi măng Verdunt đúng là dùng rất nhiều than. Nhưng mà trước đây đã nói tới chuyện ngành khai thác than những năm này không tốt. Ông chủ Lữ muốn mua bán gì thì đương nhiên là cứ tìm mấy người nợ nần nhiều mà mua cho rẻ.
Nhưng lúc này Trần Thái Trung đã mở lời, hắn sắp khai thác than, Lữ Cường còn có lựa chọn khác sao? Hơn nữa theo y thấy thì Trần Thái Trung trước tiên bỏ ra ba trăm ngàn có vẻ trượng nghĩa như vậy, chẳng qua cũng chỉ là ném đá dẫn ngọc mà thôi.
Đợi tới khi hắn nghĩ tới chuyện ba trăm ngàn kia vốn cũng là tiền của mình thì trong lòng ông chủ Lữ lại càng không yên được. Thật sự là chẳng còn biện pháp gì nữa. Nhưng hết lần này tới lần khác y cũng không thể oán giận được Trần Thái Trung. Cho nên y chỉ còn có thể cảm thán... quả nhiên là người làm quan mạnh mẽ hơn thương nhân rất nhiều.
Trần Thái Trung không thể ngờ được hắn lại có thể gây nên hiệu quả thế này. Hắn cũng không phải là muốn khai thác than lắm. Đối với hắn, nếu nói đó là hắn muốn kiếm tiền thì thà rằng nói hắn muốn dựa vào đó để khiến một số người thoát nghèo thì hay hơn.
Thấy Lữ Cường nói vậy, hắn khẽ cười:
- Ha ha, tôi còn chưa nghĩ tới việc này. Đúng thật ông là người dùng rất nhiều than mà. Có những lời này ông chủ Lữ, áp lực đối với tôi đã giảm đi rất nhiều rồi. Cám ơn nhé ~
Lại còn vờ vịt nữa. Cậu cứ vờ vịt đi cho tôi xem! Lữ Cường cũng không muốn nói rõ ra, chỉ tủm tỉm cười gật đầu:
- Ha ha, hai anh em chúng ta thì còn nói tới câu cảm ơn làm gì chứ? Thái Trung cậu có phải là khách sáo quá rồi không?
Cứ tùy ý nói chuyện như vậy, thời gian chậm rãi trôi đã tới gần chín giờ. Nhà máy xi măng Verdunt xây dựng trên núi, lúc về đêm dần dần có gió se lạnh. Lữ Cường run run nói:
- Hơi lạnh rồi. Đi thôi Thái Trung. Quay về phòng tôi nói chuyện thêm lát nữa....
Ở phía sau đột nhiên có một bảo vệ thở hồng hộc chạy tới:
- Tổng giám đốc Lữ, thôn trưởng Trần, cái... cái, trong phòng trực ban xảy ra đánh lộn!
Vị này chắc là người từ Thôn Đông Lâm Thủy, không ngờ có thể nhận ra Trần Thái Trung.
Trần Thái Trung thật ra không để ý lắm. Lưu Vọng Nam không thể bị bắt nạt được. Hắn quan tâm chính là không biết có bảo vệ hay ai vọt vào không. Đinh Tiểu Ninh là một nhân vật có vấn đề, hắn không muốn để người khác tiếp xúc.
- Có ai đi vào không?
- Không có.
Bảo vệ cuống quít lắc đầu.
- Ngài và tổng giám đốc Lữ đã dặn là không cho ai vào, ai mà dám vào chứ? Nhưng mà ... Trong phòng có đánh lộn như thế, ngài hay là nên nhanh nhanh tới xem một chút đi.
Trên đường về, nghe bảo vệ giải thích tường tận, Lữ Cường thấy kể là trong phòng vang lên những tiếng đánh lộn, lại cả tiếng phụ nữ la hét chói tai, sau đó không có tiếng động gì nữa. Y trong lòng liền bình tĩnh lại.
- Hắc, Thái Trung, đây là chuyện nhà của cậu, tôi không tiện xen vào nhé...
Đánh nhau chấm dứt nhanh như vậy chứng tỏ là cũng không phải chuyện gì lớn lắm, không cần lo lắng. Y cần gì phải vào? Vào phá đám người ta à?
Nhìn thấy Trần Thái Trung rời khỏi rồi, bảo vệ kia thấy hơi lạ lùng. Lão nhìn thấy Lưu Vọng Nam và Đinh Tiểu Ninh rồi, biết đó là hai đại mỹ nữ. Đám đàn ông độc thân trong nhà máy xi măng Verdunt nhìn thấy cứ nước miếng chảy ròng ròng. Lão lại gần ông chủ Lữ nói:
- Tổng giám đốc, hai người phụ nữ kia là người của thôn trưởng Trần sao?
- Là người của cậu ta đấy.
Lữ Cường theo tiềm thức trả lời. Y cũng chỉ là đoán mò vậy thôi. Nếu không phải người của hắn thì ai có hứng mà theo hắn từ thành phố Phượng Hoàng tới nơi này hả?
Khẳng định là hai người phụ nữ ghen tuông, đánh nhau một trận đây. Y đoán như vậy.
Bảo vệ kia lại càng hoảng sợ hơn. Ngày xưa trưởng thôn Trần ở trong thôn có thấy hắn thích món này đâu nhỉ? Lão nhịn không được lại lắp bắp hỏi.
- Ông chủ Lữ, ông nói, hai người này cùng theo hắn...vậy là sao?
- Cậu nói nhảm gì nữa chứ?
Lữ Cường liếc lão một cái, cũng không muốn nói với cái tên nông dân vô tâm này nữa.
- Thường quả phụ trong thôn các ông giờ ở thành phố Phượng Hoàng kiếm được rất nhiều tiền, biết là vì sao không?
Người bảo vệ nghe được câu này thì hơi sửng sốt. Cả nửa ngày sau lão mới bừng tỉnh đại ngộ mà gật đầu. Trong ánh mắt lão lại xuất hiện một tia sáng khác thường.....
Phòng trực ban ở trên tầng hai. Trong lòng Trần Thái Trung cũng không vội vã lắm, từ từ lên lầu, nghênh ngang đi vào.
Nhưng khi vừa mở cửa phòng ra, hắn lập tức trợn tròn mắt:
- Thế này, anh bảo này Vọng Nam, không phải là em nói... Em từng luyện qua võ thuật sao? Sao giờ lại thế này hả?
Lưu Vọng Nam đang bị Đinh Tiểu Ninh nắm cánh tay phải, đè chặt xuống đất, khuôn mặt đẹp như được điêu khắc đang tiếp xúc thân mật với sàn nhà chống tĩnh điện. Cánh tay trái của cô đang bị đè dưới thân, không thể động đậy.
Mà Đinh Tiểu Ninh lúc này một tay nắm cánh tay cô, một tay đè cổ cô, đang thở hồng hộc ngồi trên người Lưu Vọng Nam. Chiếc váy ngắn của cô cũng đã bị xộc xệch, lộ ra chiếc quần lót màu trắng bên trong.
Phụ nữ đánh nhau quả thật là rất... Đặc sắc à.
Lưu Vọng Nam thấy hắn đi vào, thân thể dùng sức dãy dụa nhưng đáng tiếc là Đinh Tiểu Ninh phòng ngự vô cùng cẩn thận, đầu gối dùng sức, hung hăng nhấn xuống, hóa giải hoàn toàn đợt phản công của cô.
Nhưng chính vì thế mà chiếc váy của Đinh Tiểu Ninh lại càng bị tụt xuống dưới một chút.
Chẳng qua khi thấy Trần Thái Trung tiến vào, Đinh Tiểu Ninh duỗi tay phải ra, nhanh chóng nhặt một mảnh thủy tinh trên mặt đất, hung hăng đặt vào bên tai Lưu Vọng Nam.
- Anh... Anh đừng có tới đây. Tôi có chuyện muốn nói...
- Có chuyện sao?
Trần Thái Trung lạnh lùng nhìn cô một cái, mặt không đổi sắc mà gật đầu.
- Ừ, hiện giờ tâm trạng tôi đang tốt, cho cô một cơ hội. Nhưng mà cô ... Đứng lên cho tôi đã!!!
Vừa rồi hắn với Lữ Cường nói chuyện vui vẻ, trong lòng thoải mái, cũng không tức giận. Nhưng mà hắn lại không thích bị người khác uy hiếp, cực kỳ không thích.
Đinh Tiểu Ninh lập tức vứt bỏ mảnh thủy tinh trong tay, ngoan ngoãn đứng dậy. Cô hiện giờ chỉ là muốn tranh thủ được quyền lên tiếng mà thôi. Còn chuyện khác cô cũng chẳng dám mong gì.
- Anh giúp em đè cô ta xuống!
Lưu Vọng Nam nhảy dựng lên, khuôn mặt đỏ hồng vì tức giận, nghiến răng nghiến lợi đi tới:
- Em mà không lột sạch cô ta thì không được, đúng rồi... Không cho cô ta nói!
- Vọng Nam!
Trần Thái Trung khẽ quát một tiếng, lắc đầu xoay người ngồi lên ghế, vừa qua đầu lại đã thấy Lưu Vọng Nam ngoan ngoãn đi phía sau hắn.
- Thế mới ngoan chứ, ha ha.
Hắn vui vẻ cười cười, nắm lấy tay trái cô, kéo nhẹ cô vào lòng, vòng hai tay ôm lấy vòng eo của cô.
- Nghe cô ta nói xem rốt cục cô ta muốn gì...
Vẻ mặt Đinh Tiểu Ninh rất ngây thơ, nhưng lăn lộn trong xã hội nhiều năm, cũng là người phụ nữ rất khó chơi.
- Nói thế nào thì nói, hôm nay là đại ca anh cứu tôi, mối ân tình này tôi xin nhớ mãi. Những chuyện trước kia mạo phạm đại ca, là tôi có lỗi, nhưng người không biết thì không nên trách tội... Hôm nay sau gặp phải chuyện này, tất nhiên là trong lòng đại ca có đề phòng, tôi hiểu rõ. Như vậy đi, anh cứ giao cho tôi làm một việc, tôi khẳng định sẽ làm tốt. Hơn nữa tôi xin lấy người mẹ đã chết của tôi ra thề, nếu tôi nói ra chuyện hôm nay thì nhất định sẽ bị thiên lôi đánh chết, chết rồi cũng bị người ta phỉ nhổ!
- Đùa à.
Trần Thái Trung cười lạnh một tiếng, tựa đầu vào cổ Lưu Vọng Nam, chẳng thèm suy nghĩ nói:
- Nói thì ăn thua gì. Mấy lời này cô đừng nói nữa, làm tôi mệt thêm.
Dù là biết rõ kết quả sẽ như vậy nhưng trong lòng Đinh Tiểu Ninh không khỏi trầm xuống. Cô hơi trầm ngâm một chút rồi thở dài một hơi nói:
- Được rồi, vậy sau khi tôi thành người của anh rồi, anh phải giúp tôi đối phó với một người. Đây là giới hạn của tôi!