Loại chuyện này thì phải tìm ai thương lượng đây? Trần Thái Trung nhất thời thấy đau đầu.
Tìm Bí thư Trương và Bí thư Ngô thì khẳng định là không được. Cái chuyện làm “tú ông” này thật sự là..., có gì chẳng may mà bị truyền ra sợ rằng không còn mặt mũi gặp người khác.
Quan trọng hơn là nếu chuyện này có thể biến thành thành tích thì Trần Thái Trung đương nhiên là muốn một mình hưởng. Bí thư Trương và Ngô Ngôn cũng tính là lãnh đạo trực tiếp của hắn, vạn nhất bọn họ...muốn đoạt công thì sao?
Hắn nghĩ tới đây, thậm chí cũng không muốn hỏi Cổ Minh Kỳ. Đồn trưởng Cổ kia hắn cũng nắm chắc nhưng người ta lại nói: Anh còn chẳng biết đâu là thành tích à thì sao? Làm lão đại thì cũng phải làm sao cho ra dáng lão đại đúng không?
Lần trước chuyện của Thư Thành, là do lão Cổ không dám có gan nghe lời mình cho nên cuối cùng mình mới không được gì. Điểm này thì trong lòng Trần Thái Trung hiểu rõ.
Đã hiểu được vấn đề này, có thể nói là EQ của hắn đã cao lên. Nhưng đáng tiếc chính là EQ...không, phải nói là kinh nghiệm của hắn vẫn còn chưa đủ. Chuyện này còn chưa làm được đã nghĩ tới chuyện một mình nuốt hết công lao rồi!
Việc này chắc phải hỏi Thập Thất! Trần Thái Trung nghĩ đi nghĩ lại, rốt cục quyết định chủ ý. Tên kia cái gì cũng biết một chút, tuyệt đối là dùng được.
Nghĩ tới đây hắn cũng chẳng muốn nghĩ thêm, đứng lên đi tới phòng "tổng giám đốc" của Thập Thất, trực tiếp đẩy cửa mà vào, liền thấy trong phòng mù mịt khói thuốc, một đám năm sáu người đang ngồi chơi “Trá Kim Hoa”.
- Thập Thất, tôi tới hỏi anh chút chuyện.
Nhìn thấy Thập Thất không chơi mà đứng một bên xem, Trần Thái Trung cũng không khách khí, lập tức kéo anh ta đi, cũng chẳng thèm chào hỏi ai trong phòng.
Một tiểu tử tầm mười sáu người bảy tuổi cao gầy vừa mới ném bài xuống, đang tức giận trong lòng, thấy Trần Thái Trung kéo Thập Thất đi, vẻ mặt coi chỗ này như chỗ không người thì cơn tức bùng lên.
- Thằng cha đó là ai vậy?
Tiểu tử này hàm dưỡng không tốt lắm nhưng rốt cục cũng vẫn chờ được Trần Thái Trung rời khỏi cửa mới há mồm ra nói chuyện, trên mặt cũng ra vẻ chăm chú:
- Sao nó dám xử sự như thế với anh Thập Thất?
- Bí thư Đảng ủy phòng quy hoạch đó.
Có người nhận ra thân phận Trần Thái Trung. Nhưng bởi vì thân phận hắn dường như mẫn cảm cho nên rất nhiều người không biết quan hệ của hắn đối với Huyễn Mộng Thành là thế nào:
- Hình như là theo đuôi đồn trưởng Cổ ở khu đô thị mới đấy.
- Mẹ kiếp, có chức quan bé như cái rắm mà cũng lên mặt vậy sao?
Tiểu tử kia đúng là không biết hàm dưỡng, hơn nữa lại không thèm lo tới chuyện này:
- Có thế thôi à? Anh Thập Thất sao lại phải nể mặt nó như vậy chứ?
- Tiểu Lộ, cậu nói thế làm gì?
Người vừa nói cất giọng giễu cợt hắn:
- Ha ha, thua rồi tức hả? Cha cậu có biết cậu trộm nhiều tiền như vậy hay không hả?
- Mẹ kiếp, thiếu gia ta mà phải trộm à?
Tiểu Lộ trợn trừng mắt, trong mắt tỏ vẻ khinh thường. Cậu ta có thể nói vậy với một kẻ lớn gấp đôi tuổi hắn, hiển nhiên là thằng nhóc này trong nhà cũng rất được nuông chiều.
- Tôi thấy đánh thế này không được rồi, không được, đổi người chia bài....
---------------
Trong phòng, Thập Thất nghe Trần Thái Trung nói chuyện nhất thời lặng đi, không trả lời.
- Tôi nói chính là để anh cho ý kiến đó.
Trần Thái Trung hơi giận. Bởi vì nhìn vẻ mặt của Thập Thất, hắn mơ hồ cảm giác thấy ý nghĩ của mình dường như có vẻ khác người thì phải:
- Anh bình thường chẳng phải là cơ trí lắm sao?
- Khụ ~
Thập Thất cố gắng hắng giọng mấy cái, sau đó lại vặn vẹo người, sau đó mới giải thích:
- Chuyện này, nói thế nào nhỉ...còn phải xem phía sau Trần ca có chỗ dựa mạnh hay không. Nếu chỗ dựa đủ mạnh thì đương nhiên...sẽ là thành tích rồi.
Nói thật là ngay từ đầu anh ta đã bị ý nghĩ điên cuồng này của Trần Thái Trung dọa cho khiếp vía. Nhưng anh ta cẩn thận cân nhắc một chút, cảm giác việc này cũng không thể chỉ suy nghĩ đơn giản được. Đây không phải là chỉ cần quan hệ sao?
Mẹ nó, nói thế thì nói làm quái gì chứ? Trần Thái Trung tức giận. Bản thân mình mà có chỗ dựa mạnh mẽ ở phía sau thì cần quái gì tìm anh ta thương lượng chứ?
Đương nhiên là ở trước mặt Thập Thất hắn không thể tỏ vẻ yếu thế:
- Ừ, chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, không nhất định phải tìm người giúp. Anh có thể nghĩ giúp tôi một biện pháp hay không?
- Chuyện này, tôi thực sự là không có biện pháp.
Thập Thất biết, chuyện này quan hệ khá lớn. Tuy rằng anh ta hiểu biết không ít nhưng dính dàng tới chuyện mà có khả năng bị dèm pha thế này thì anh ta không dám khuyên loạn. Nếu chẳng may không ổn, Trần ca còn thèm nhìn mình sao?
- Trần ca, anh cũng biết là Thập Thất tôi...tôi cho tới giờ còn chưa từng làm quan chức, mặc dù là biết chút ít tin tức bên trong nhưng cuối cùng thì vẫn phải nói một câu kia "ngoài nghề thì không rõ bằng trong nghề"...
- Anh!
Trần Thái Trung đã định phát tác, nhưng cuối cùng vẫn khống chế được bản thân. Hắn cố nén giận gật đầu:
- Được rồi, tôi đi hỏi người khác.
Vừa nói hắn vừa xoay người rời đi.
Thấy Trần Thái Trung có thái độ nhe răng trợn mắt chưa từng thấy, Thập Thất bị dọa cho chết khiếp. Đây là do chịu uy áp trường kỳ mà ra. Bí thư Trần bình thường làm việc tương đối thoải mái, lúc nào cũng mang bộ mặt với nụ cười như có như không, lúc này không ngờ lại lộ ra bộ mặt này, đúng là muốn dọa người ta thót tim!
Tới bước này thì Thập Thất cũng không dám giữ lại điều gì nữa. Hắn biết mình trước tiên phải lấy lòng Bí thư Trần, vì vậy vội hô to:
- Trần ca, cho dù anh không định nói cho Cổ Minh Kỳ biết thì việc này anh tuyệt đối đừng có hỏi người ngoài. Chỉ có người trong quan trường mới được hỏi. Nếu không họ có thể hại anh đó!
Đây đúng là một lời khuyên từ tận tâm can. Đương nhiên là anh ta cũng có dụng ý khác. Anh ta muốn nói cho Trần Thái Trung biết: Thập Thất tôi cũng vậy, là thường dân, không dám khuyên bừa!
Có thể hại tôi, sợ là người đó còn chưa sinh ra đâu! Trong lòng Trần Thái Trung cười lạnh. Nhưng Thập Thất nói chuyện này dường như cũng có vài phần đạo lý. Xem ra hỏi chuyện thế này phải tìm người trong quan trường thôi!
Nhưng mà nên tìm ai đây? Hắn vừa đang chần chừ thì nghĩ tới Dương Thiến Thiến...quên đi, cho bạn học biết mình đi làm”tú ông” thì còn mặt mũi nhìn ai chứ!
Ấy, có rồi! Trần Thái Trung vỗ gáy, nhớ ra một người. Người này chẳng những không tranh công với mình, hơn nữa lại phi thường quen thuộc quy tắc của quan trường. Lần trước không phải cô ấy còn dậy hắn không ít chuyện sao?
Không sai, người này chính là ... Đường Diệc Huyên, cái vị quả phụ ở trong đại viện của Thành ủy kia!
Đối với Đường Diệc Huyên hắn cũng cảm thấy có thể được, cơ bản không lo người phụ nữ này không tận tâm giúp mình. Cái cây tùng kia trước mắt đã khôi phục không tồi, nhưng mà tiếp theo khôi phục thế nào thì còn phải xem tâm tình của Trần mỗ đó. Năm nay nhiều chuyện ngoài ý muốn lắm thì phải?
Còn nữa, lại còn thủ pháp chọn ngọc, ừ ừ, muốn học hả, cũng chẳng khó lắm đâu!
Hắn rút điện thoại di động nhìn giờ. Mới có bảy giờ rưỡi. Dạo này trời tối muộn, bây giờ đi gặp cô ta hẳn là cũng thích hợp. Sớm chút nữa thì vào bữa cơm, muộn tí nữa thì cô nam quả nữ, tựa hồ cũng không tiện lắm!
Mà lần trước hắn có nói là cứ mười ngày lại tới kiểm tra tình huống của cây tùng. Hai lần đầu còn là hắn đến, về sau toàn là Đường Diệc Huyên chủ động gọi điện thoại cho hắn. Chẳng qua tiếp xúc mấy lần thì quan hệ hai người cũng coi là gần gũi một chút.
Đường Diệc Huyên có thể coi là một người phụ nữ hiểu biết, lại xuất thân danh môn, trên người có thứ khí chất cao nhã người ngoài không sao so nổi. Tuy nhiên lúc đầu vì báo ân mà cô gả cho Mông Thông, sau đó lại phải sống cô tịch, âu cũng là điều đáng tiếc.
Lúc Trần Thái Trung tới đại viện Thành ủy mặc dù đã gần tám giờ rồi nhưng bảo vệ nhận ra hắn, gật đầu với hắn rồi để hắn tiến vào.
Kỳ thật thì khu nhà Thành ủy cũng không phải là được bảo vệ nghiêm ngặt như người bình thường vẫn tưởng tượng. Lần đầu tiên nếu không phải là Trần Thái Trung cũng với Trương Tân Hoa lấp la lấp ló ở bên ngoài hồi lâu khiến cho bảo vệ cảnh giác thì sợ là cũng có thể vào thẳng.
Đường Diệc Huyên đối với việc Trần Thái Trung tới muộn như vậy có chút buồn bực. Chẳng qua Tiểu Trần người này có một chỗ tốt chính là không xem cô như một người phụ nữ - - Mặc dù ngẫu nhiên nhớ tới điều này cô cũng cảm thấy buồn phiền.
Tóm lại đây là một còn người đáng để người khác tin cậy. Như Tần Tiểu Phương kia có thể thường xuyên tới nhà cô thì cũng phải tránh để trên quan trường của thành phố Phượng Hoàng có lời đồn đại.
Cho nên mặc dù Đường Diệc Huyên lúc này chỉ mặc áo ngủ, dương dương tự đắc ngồi xem tạp chí thì nghe thấy tiếng Trần Thái Trung, cô cũng vẫn chỉ mặc mỗi cái áo ngủ tơ tằm đi ra mở cửa, không quá để ý.
Chẳng qua khi cô nghe xong vấn đề của Trần Thái Trung, không biết tại sao lại vô cùng tức giận. Trên thực tế thì cô bình thường rất lạnh lùng điềm đạm. Điều này không hợp với tác phong lãnh đạm của cô.
- Làm bảo kê cho cave? Anh...anh không ngờ lại muốn đi làm lưu manh?
Ngón tay cô chỉ vào Trần Thái Trung, tức giận tới mức không nói lên lời.
- Anh, anh, anh làm tôi quá thất vọng rồi, Trần Thái Trung!
Mẹ nó, mình hôm nay ra đường không đốt vía à? Trần Thái Trung thấy Đường Diệc Huyên lớn tiếng mắng, trong lòng cũng nổi lửa. Đầu tiên là bị nữ công nhân ngành dệt uy hiếp và dùng lợi dụ dỗ, sau đó là Thập Thất ngồi yên chẳng thèm khuyên bảo. Hiện giờ thì tới một người phụ nữ nho nhỏ, thường hay nhờ vả mình cũng không biết xấu hổ mà chỉ trỏ mình sao?
- Cô im miệng cho tôi!
Hắn rốt cục biến sắc. Vừa nói hắn vừa đứng lên lạnh lùng liếc nhìn Đường Diệc Huyên một cái.
- Tôi là muốn cô nghĩ giúp tôi một phương pháp, hừ, cô cũng làm tôi rất thất vọng rồi. Chào!
Nói thật ra thì hắn thấy ý kiến của mình nhiều lần bị người ta nghi ngờ nên giờ thẹn quá hóa giận.