Chủ tịch hội đồng quản trị Khách sạn Giả Nhật (Hollyday Inn) - Mạnh Khánh Đông đã nghe được tin tức là chính quyền thành phố muốn lấy lại quyền quản lý cho nên ba ngày trước ông ta đã từ Hongkong chạy tới thành phố Phượng Hoàng, bắt đầu tìm hiểu khắp nơi.
Chẳng qua Vương Vĩ Tân – Phó Chủ tịch thành phố Vương đã chuyển sang ngành giáo dục, Bí thư Thành ủy Hạng Vinh thì đã cáo lão về quê. Cảnh còn người mất, còn có ai có tâm tư nói chuyện với ông ta nữa?
Chương Nghiêu Đông thì tất nhiên thì không thèm tiếp đón ông ta, còn về phần Đoàn Vệ Hoa thì lại phái Lưu Mẫn ra ứng phó. Khi Chủ tịch hội đồng quản trị Mạnh Khánh Đông đặt ra vấn đề của khách sạn Giả Nhật thì mặt Bí thư Lưu lập tức sầm xuống:
- Ông nghe ai nói? Tại sao Chủ tịch Đoàn không biết mà ông lại biết?
Mạnh Khánh Đông vô cùng bất đắc dĩ mới điện thoại hỏi trong tỉnh. Nhưng lãnh đạo trong tỉnh cũng nói hàm hàm hồ hồ rằng chính quyền đã quyết định, nếu không có chuyện gì vi phạm nguyên tắc thì tỉnh cũng không tiện can thiệp.
Sau đó thì Trương Linh Linh và Trần Thái Trung tới gặp mặt. Trưởng phòng Trương làm việc nói năng rất nhanh nhẹn:
- Đây là quyết định của hội nghị liên tịch chính quyền thành phố Phượng Hoàng, tôi tới đây là muốn thông báo cho Mạnh tiên sinh một tiếng.
- Các người làm như vậy mà được sao?
Mạnh Khánh Đông lập tức vỗ bàn tức giận nói:
- Từ đầu tới giờ tôi đã đầu tư hơn mười triệu vào Khách sạn Giả Nhật, giờ các người muốn thu là thu à?
- Ông nói với tôi những lời này cũng vô dụng thôi.
Trương Linh Linh có Trần Thái Trung - Một cao thủ công phu bên cạnh nên cũng không sợ "chó cùng giứt dậu".
- Đây là quyết định của thành phố, chúng tôi cho rằng hợp đồng ký kết lúc đầu có sơ hở rất lớn, chúng tôi không thể nhìn tài sản quốc gia bị trôi đi như vậy.
- Tài sản quốc gia bị tổn thất ở chỗ nào hả?
Mạnh Khánh Đông tức giận tới bật cười:
- Lúc đầu không phải là Phó Chủ tịch Vương một mực nài nỉ, vỗ ngực cam đoan là sẽ chấp hành nghiêm túc hợp đồng thì sao tôi có thể đầu tư chứ?
- Theo như ước định tài sản của khách sạn Giả Nhật thì chúng tôi cho rằng trong lúc đó giá trị của nó phải là hai mươi tám tới ba mươi triệu, dựa vào đâu mà ông chỉ đưa vào mười triệu đã có được 50% cổ phần chứ?
Trương Linh Linh cười lạnh nói với ông ta.
- Đã thế lại còn còn phải mắc nợ ông một nhân tình lớn, miễn thuế cho ông mười năm....
- Mười năm! Thuế của khách sạn Giả Nhật một năm đã hơn một triệu năm trăm ngàn rồi. Hiện giờ ông kinh doanh đã ba năm rồi còn gì? Không truy cứu chuyện phi pháp này là ông đã có thể cười trộm rồi!
- Ha ha, chữ quan có hai cái miệng, đúng là quan nói gì cũng đúng.
Mạnh Khánh Đông tiếp tục cười lạnh, mặt từ đỏ bừng cũng chuyển thành màu xanh.
- Lúc kéo tôi vào đầu tư sao không thấy các người nói như vậy hả? Chẳng lẽ các người muốn đơn phương hủy hợp đồng sao?
- Bản thân hợp đồng không đúng đắn, chúng tôi chỉ tuyên bố là hợp đồng vô hiệu, không có hiệu lực mà thôi, không có chuyện hủy hợp đồng.
Trương Linh Linh căn bản không cần để ý tới phản ứng của đối phương. Hôm nay cô tới đây chính là đóng vai kẻ ác. Ông có đại thần thông gì thì có thể đi tới thành phố, tới tỉnh mà giở ra, tôi là người phát ngôn, không liên quan!
- Chính quyền các người đúng là một đám mục nát!
Mạnh Khánh Đông chỉ tay vào mặt Trương Linh Linh, tức giận mắng to:
- Vương Vĩ Tân, Đảng Hạng Vinh lấy được từ tôi bao nhiêu lợi ích hả? Hiện giờ đã rút đi rồi thì cả rắm cũng không phóng được một cái. Các người đúng là một đám cặn bã!
- Ông nói chuyện cẩn thận cho tôi.
Trần Thái Trung lạnh lùng lên tiếng. Chuyện kêu gọi đầu tư thì người kêu gọi phải làm sao mới có thể khiến người đầu tư chủ động chia lợi ích cho mình chứ? Hiển nhiên là trong chuyện kêu gọi đầu tư của khách sạn Giả Nhật có rất nhiều những bí mật không muốn cho người khác biết tới.
- Ông cẩn thận chúng tôi tố cáo ông tội phỉ báng người khác!
Hiện giờ hắn biết là pháp luật đang bảo vệ mình. Tới đây để làm gì? Nếu như hôm nay Trương Linh Linh tới đây là kẻ ác thì hắn tới chính là làm bảo kê, hiển nhiên phải có sự giác ngộ của bảo kê.
Nghe thấy Mạnh Khánh Đông nói chuyện không kiêng nể gì, Trương Linh Linh trong lòng lại càng vui mừng. Đối phương đã không kiêng nể gì mà cắn loạn lên, chứng tỏ là đằng sau chẳng còn ai hỗ trợ nữa rồi, có đem người này đánh cho tan tác cũng không cần phải sợ.
- Ha ha, nếu có chứng cớ thì ông có thể khởi tố bọn họ.
Cô lạnh lùng trả lời.
- Nhưng mà tôi đề nghị ông không nên nói lung tung. Phỉ báng cán bộ quốc gia với ý đồ xấu là một tội danh rất nặng đấy.
Mạnh Khánh Đông cũng chỉ dám nói trước mặt hai người bọn họ như vậy. Ông ta hiểu những người tới làm việc trực tiếp chỉ là những nhân vật nhỏ. Có thể nói năng như vậy trước những nhân vật nhỏ đã là bởi vì ông ta tức giận tới cực điểm rồi. Nếu muốn ông ta tiếp tục nói tới chuyện này thì không có khả năng.
Đương nhiên ông ta còn có cách khác để hả giận:
- Chuyện này tuyệt đối sẽ không kết thúc đơn giản như vậy đâu. Tôi yêu cầu phải được đãi ngộ công bằng. Nếu không tôi sẽ đưa chuyện này cho giới truyền thông Hongkong, khiến cho tất cả mọi người đều biết thành phố Phượng Hoàng luôn rêu rao là "hoan nghênh đầu tư " có hoàn cảnh đầu tư thế nào!
Nghe tới đây thì trong lòng Trương Linh Linh cũng phải nhảy lên một cái.
Đối với loại phản ứng này cũng đã nằm trong dự liệu của cô.
Cô trước đây lo lắng nhất là tình huống chuyện bị vỡ lở ra, không sợ đối phương động thủ mà sợ cái loại ngôn luận này phá hoại hình tượng thành phố, phá hoại sự phát triển kinh tế của thành phố Phượng Hoàng. Chuyện này nếu xảy ra thì người chấp hành nhiệm vụ như cô không sao gánh nổi.
Đương nhiên cô cũng là một nhân vật quả quyết, nếu đã tránh không được thì tốt nhất là cố đánh thẳng. Cô cười lạnh một tiếng nói:
- Ha ha, thành phố Phượng Hoàng đương nhiên là hoan nghênh các nhà đầu tư. Nhưng đối với loại đầu tư như ông thì chưa chắc.
- Vậy các người cứ chờ xem. Tôi thề nhất định phải khiến các người bốc mùi lên mới thôi!
Mạnh Khánh Đông tức giận hô to, chẳng hề có một chút khí độ nào nữa.
- Thề cũng vô dụng. Là đàn ông thì nói được làm được xem nào.
Trần Thái Trung ghét nhất là bị người ta uy hiếp, vừa nghe tới đây liền bật cười. Nụ cười sáng lạng như ánh mặt trời của hắn lại khiến người ta đau mắt. Chuyện uy hiếp người khác, hắn mà nhận là thứ hai thì trên đời này ai dám nhận là đệ nhất.
- Vốn chúng tôi còn định cho ông rút lại vốn hoặc giảm cổ phần, nhưng ông đã cố tình muốn chuyện này vỡ lở ra thì tôi nghĩ ông cũng chuẩn bị tinh thần được tổ điều tra mời về uống trà đi, ha ha.
Nói thật là thành phố tuyệt không muốn để Mạnh Khánh Đông làm to chuyện này lên. Về chuyện điều tra thì lại càng vô nghĩa. Đơn giản là chuyện trên quan trường không thể rõ ràng như vậy, chuyện này tuy nghiêm trọng nhưng cũng không tới mức người chết ta sống.
Đi cùng nhà đầu tư mấy ngày trước một chuyến, Trần Thái Trung mặc dù không nói nhiều lắm nhưng cũng đã thăm dò được tâm lý của những nhà đầu tư từ bên ngoài trở về nước. Nói cái gì là yêu nước nhớ quê, thực ra chỉ toàn là láo toét, tất cả đều là vì lợi ích hết.
Hơn nữa Trung Quốc đã bị những thế lực chống đối tuyên truyền bôi xấu trường kỳ, những người này đối với chính phủ có một loại tâm tình rất khó nói, có thể nói là vừa hận lại vừa yêu. Nhất là chế độ "nhân dân làm chủ", theo những sự tuyên truyền kia thì cũng đủ khiến cho các nhà đầu tư nghe tới mà hãi hùng khiếp vía.
Nếu không phải bất đắc dĩ thì có người nào thần trí bình thường mà lại đi khiêu chuyến với một quốc gia có quyền lực thép đâu, huống chi là những người đầu tư vốn kinh doanh lên tới cả tỷ này?
- Điều tra sao?
Vừa nghe tới đây, Mạnh Khánh Đông còn đang nổi giận không nhịn được lùi lại một bước. Ông ta cố gắng trấn tĩnh lại, chán ghét nhìn Trần Thái Trung và Trương Linh Linh, phất phất tay, khóe miệng lộ một nụ cười khinh thường nói:
- Được rồi, với mấy nhân vật nhỏ xíu như các người tôi cũng không muốn nói gì nữa, mau đi đi!
Nghe giọng điệu và cách vẫy tay của ông ta thì dường như trước mắt ông ta không phải là hai người mà là hai con ruồi đang vo ve bay lượn vậy.
- Mẹ kiếp, ông là nhân vật lớn rồi, ha ha.
Nói về chuyện chà đạp người thì Trần Thái Trung rất có chuyên môn. Đối phương đã đối xử với hắn như vậy thì hắn đương nhiên là muốn ăn miếng trả miếng.
- Đúng vậy, nhân vật rất lớn, ngay cả sản nghiệp của mình cũng không giữ nổi, tôi thật sự là ngưỡng mộ đấy....
- Anh!
Mạnh Khánh Đông nghiến răng nghiến lợi căm tức nhìn Trần Thái Trung. Trần Thái Trung cũng không nói gì mà cười lạnh, nhìn lại đối phương.
Người này hình như là cố ý tới gây chuyện sao? Một ý nghĩ này không tự chủ mà xuất hiện trong đầu chủ tịch Mạnh. Chẳng lẽ... Chẳng lẽ có người muốn sắp đặt để vu vạ, bắt giam ta sao?
Vẻ mặt ông ta biến đổi từ đỏ hồng sang xanh rồi xám, đứng đực ra ở đó. Trương Linh Linh không biểu hiện gì, quay đầu nhìn Trần Thái Trung, dùng ánh mắt hỏi: Chúng ta đi được chưa?
Trần Thái Trung lại vênh mặt lên, nghiêng đầu nhìn Mạnh Khánh Đông. Khi thấy người này mãi không trả lời, biết là mình đã chiếm thượng phong, rốt cục mới cười đắc ý với Trương Linh Linh: Đi thôi!
Đối đãi với Mạnh Khánh Đông như thế, trong lòng Trần Thái Trung cũng chẳng có chút áp lực, chẳng có chút áy náy gì. Các người là người trên cao, muốn gây sức ép, đấu đá nhau kiểu gì thì mặc kệ chỉ cần đừng ra vẻ trước mặt tôi. Muốn chèn ép tôi sao? Cứ tới đây đi.
Nhưng hắn nghĩ tới nhà đầu tư mà mình vừa tiếp xúc vài ngày trước, lại thấy lo lắng cho hoàn cảnh đầu tư của thành phố Phượng Hoàng, hy vọng nhà đầu tư khác đừng gặp phải kết cục này.
Lẽ ra thì sự sống chết của người ta hắn cũng không cần quan tâm. Nhưng ba cha con ông cháu nhà họ đối với hắn cũng không tệ. Mà một đời này hắn khổ sở tu luyện như vậy, giờ cũng đã có chút tình cảm, thế nên hắn đang suy nghĩ xem có nên giúp đỡ nhà đó hay không?
Khi ngồi trên xe trở về, Trần Thái Trung mở miệng đặt câu hỏi:
- Trưởng phòng Trương, vấn đề của khách sạn Giả Nhật này thật sự rất lớn sao? Hay là Chủ tịch Đoàn muốn mượn cớ này để thu hồi tài sản?