Thấy Trần Thái Trung không nghe theo lời khuyên của mình như vậy, trong lòng Ngô Ngôn có chút buồn phiền.
- Anh cho rằng tôi dễ dàng mở lời với bí thư Nghiêu Đông lắm hay sao? Anh đã từng thấy Bí thư quận nào trẻ giống như tôi thế này chưa? Tôi còn nợ chủ nhiệm Nghiêu Đông một mối ân tình, giờ vẫn chưa hoàn trả lại được!
Điều đó ám chỉ rằng, cái chức Bí thư quận ủy của cô ta không phải dễ dàng mà có được.
- Thôi, quên chuyện đó đi.
Ngô Ngôn nói một cách ngập ngừng, Trần Thái Trung liền vỗ vào vai của cô để bày tỏ sự áy náy, trên thực tế, từ trước đến nay rất ít khi hắn đi cầu xin người khác, chứ đừng nói đến việc đi cầu xin con gái. Lần này có thể mở miệng ra được như vậy quả thực là không dễ dàng chút nào. Trước mắt, sao có thể tiếp tục làm phiền được đây?
Tuy nhiên, hắn vẫn thể hiện sự quyết tâm của mình
- Tuy nhiên, tôi không thể không quan tâm đến chuyện này, nói sao thì cũng là anh em đã từng cùng nhau chung sức làm việc, cô không cần phải khuyên tôi nữa đâu.
Ngô Ngôn quả thực không ngờ cái chủ nghĩa nam tử Hán của hắn lại lớn đến như thế. Thấy hắn thấu tình đạt lý như vậy, trong lòng cô lại cảm thấy có chút gì đó cảm động. Thái Trung thật ra rất biết quan tâm đến người khác.
Tuy nhiên, cái kiểu nghĩa khí này quả thực là không thể chấp nhận được... Ơ, vấn đề này, mình không nên nghĩ như vậy, hôm nay Thái Trung không muốn dựa vào anh em của hắn, thì ngày sau hắn... hắn nhất định cũng sẽ không muốn dựa vào mình!
Đặt vị trí của mình vào vị trí của người khác để suy nghĩ, cái này quả nhiên là rất kì diệu, Ngô Ngôn đem bản thân mình đặt vào trong cục để suy nghĩ cẩn thận một chút, không ngờ lại phát hiện ra được tính đáng quý của cái phẩm chất đạo đức này, trong lòng không cầm được sự xúc động
Nếu không... thì đã quay lại thăm dò ý kiến của bí thư Nghiêu Đông rồi! Cô ấy liền có ý nghĩ, muốn ngẩng đầu nhìn tình lang của mình, nhưng đột nhiên phát hiện ra rằng, người này đang nổi giận một cách đáng sợ.
- Thái Trung, anh...
- À, không có chuyện gì đâu. Ha ha
Trần Thái Trung đang suy nghĩ rốt cuộc thì phải làm thế nào để xử lý Tôn Bồi An, giải tỏa được cơn tức giận trong lòng hắn, vừa nghe thấy tiếng người đẹp gọi, ngay lập tức liền gác những suy nghĩ đó lại, bất luận nói như thế nào, bây giờ là xã hội pháp chế, những chuyện như giết người phóng hỏa đều không nên suy nghĩ trước mặt người khác.
- Được rồi, không cần phải nghĩ ngợi gì nữa, em sẽ giúp anh đi hỏi bí thư Nghiêu Đông.
Cuối cùng Ngô Ngôn cũng đã thay đổi ý định.
- Dù sao đi nữa thì những chuyện mà anh làm cũng đều khiến cho bí thư Nghiêu Đông cảm thấy vui, nếu không thì làm sao anh có thể liên tiếp lên được hai cấp cơ chứ?
Cũng may cô ấy đang lo chuyện tranh công trước mặt người yêu, nếu không thì, Trần Thái Trung dự định sẽ ra tay trong vài ngày tới. Chuyện này nên giải quyết sớm, không nên để lâu, đợi đến khi có quyết định bổ nhiệm thì lúc đó đã quá muộn rồi.
- Thôi đi, sẽ khiến cho em cảm thấy khó xử đó.
Không ngờ Trần Thái Trung lại bắt đầu làm kiêu. Chân tướng của sự thật là vừa nãy hắn bị từ chối, nên lòng tự trọng đã bị tổn thương đôi chút.
Rời xa cô, anh đây vẫn có thể làm nên chuyện.
- Được rồi, ngày mai em sẽ giúp anh đi hỏi.
Ngô Ngôn biết thừa rằng hắn là người ăn nói ngang ngạnh, nói không được liền chìa tay ra, mò mẫm thân dưới hắn hai cái, ánh mắt thì lờ mờ
- Ồ, vậy thì anh nên nghĩ cách báo đáp lại em đi...
- Anh phải phạt em thì có
Trần Thái Trung nghiêng người, rồi ôm chầm lấy người đẹp.
Vương Hoành Vĩ thật không ngờ, phản ứng của Trần Thái Trung lại nhanh đến như vậy. Buổi trưa của ngày thứ hai kể từ sau khi hai người nói chuyện, anh ta liền nhận được cuộc điện thoại của Nghiêu Đông
- Cục trưởng Vương, nghe nói gần đây trong cục của chúng ta có chút thay đổi về nhân sự phải không?
Cách mà Ngô Ngôn giới thiệu Cổ Hân rất khéo léo, đầu tiên nói người này là người của mình ở quận Hoành Sơn, sẽ rất tốt nếu như được hợp tác với Trần Thái Trung, sau đó thì lại nói bóng gió một chút, rằng trong sở cảnh sát tất cả đều là dưới quyền quản lý của Tần Hệ, cái này... có chút gì đó không ổn?
Chương Nghiêu Đông đương nhiên là biết được tình hình ở trong cục cảnh sát, tuy nhiên, cán bộ địa phương ở thành phố Phượng Hoàng quả thực là quá nhiều, nếu toàn bộ đều phân chia hết cho Tần Hệ, dường như cũng không khoa học cho lắm.
Tối thiểu nhất thì bí thư Chương cũng biết được rằng, chỉ tính trong cục Cảnh sát, chính quyền địa phương được chia thành nhiều thế lực, sự tranh đấu giữa các thế lực đó cũng khá ác liệt. Nếu như không phải là giữa bọn họ cũng có thể ngang bằng với nhau, thì y sớm đã giải quyết xong cục cảnh sát rồi.
Có thể khi Ngô Ngôn đề nghị như vậy, khúc mắc này trong lòng y đã được gỡ bỏ, Trần Thái Trung là cán bộ mà y xem trọng, gần đây còn làm cho y nở mày nở mặt nữa, còn Ngô Ngôn lại là tâm phúc tuyệt đối của y...
Hơn nữa, xây dựng một đội ngũ chấp pháp có thể “Chiêu khả năng đến, đến khả năng chiến, chiến khả năng thắng”*, thì sẽ rất có ích đối với việc duy trì ổn định xã hội của thành phố Phượng Hoàng.
* Chiêu khả năng đến, đến khả năng chiến, chiến khả năng thắng : triệu tập thì có khả năng đến, đến rồi thì phải có khả năng chiến đấu, chiến đấu rồi thì phải có khả năng chiến thắng
- ... Tôi nghe nói, năng lực nghiệp vụ của đồn trưởng công an Cổ tại khu kinh tế mới khá tốt.
Chương Nghiêu Đông dặn dò Vương Hoành Vĩ trong điện thoại rằng:
- Chuyện của thôn Tiểu Chương cũng may mà có mặt anh ta tại hiện trường, nên mới có thể tránh được một thảm kịch xảy ra...
Thôn Tiểu Chương đó vẫn chưa được gọi là thảm kịch hay sao? Vương Hoành Vĩ là người đã từng đến xem hiện trường đó, cái hiện trường bi thương ấy quả thật không cần phải nhắc đến làm gì, chỉ tính đến việc sau khi đưa vào trong bệnh viện, đã có 17 cái chân trong tình trạng phải bó bột, có một cái phải trực tiếp đóng đinh, xương sống của chủ nhiệm bảo an tiền nhiệm Lộ Ngữ Lễ cũng bị lệch đi đôi chút...
Đương nhiên, không thể nói những lời như vậy được, cục trưởng Vương ở đầu dây bên này gật đầu.
- Đồn trưởng Cổ là cảnh sát tiên tiến trong hệ thống, thuần thục nghiệp vụ, nguyên tắc đảng cũng rất cao, tôi đang định giao thêm trọng trách cho anh ta.
- Điểm này anh suy nghĩ tốt đấy.
Trong lời nói của Chương Nghiêu Đông, hiếm khi lắm mới nói ra được vài câu khen ngợi, tuy nhiên, những lời nói sau đó của ông ta, thì lại có chút nhường cục trưởng Vương:
- Đồng chí tốt như vậy, nên phóng to lá gan ra để dùng, còn bước chân thì có thể phóng to ra một cách vừa phải là được...
Lần này, Vương Hoành Vĩ đã hiểu hết mọi chuyện, được rồi, Trần Thái Trung đem Chương Nghiêu Đông ra, người ta thường nói, nếu như được làm phó cục trưởng rồi thì bước chân này vẫn phải nhỏ một chút, bước chân kia mà to thì làm sao mà đi được? Cái này không phải là quá rõ ràng rồi hay sao?
Kết quả này không phải là thứ mà y muốn. Tuy nhiên, bây giờ cái chuyện y muốn có cái gì đã không còn quan trọng nữa rồi, mà cái quan trọng là Bí thư Thành ủy quyền thế kia đã mở lời, thì đó chính là kết luận!
Đương nhiên, cục trưởng Vương có thể từ chối yêu cầu này, hoặc là bỏ qua những ám hiệu ngầm như vậy, nhưng cứ như vậy, Chương Nghiêu Đông thậm chí có thể qua mặt Đảng ủy thành phố, trực tiếp thông qua ban Tổ chức để tiến hành bổ nhiệm Cổ Hân.
Đối với chuyện này, bí thư Chương được nhiều người biết đến với thế lực mạnh nên tuyệt đối sẽ làm được!
Ôi, tay của Chương Nghiêu Đông rốt cuộc cũng đã duỗi về phía địa bàn của mình rồi, vừa nghĩ đến đây, trong lòng Vương Hoành Vĩ có chút không thoải mái, vào cái giờ phút này, y thậm chí còn có chút hối hận, sớm biết như vậy thì đã trực tiếp bổ nhiệm Cổ Hân làm phó Cục trưởng rồi, như vậy sẽ bớt đi được không ít phiền phức.
Tuy nhiên, chuyện này... nếu nhìn từ góc độ khác để suy xét thì sẽ không nghiêm trọng như vậy, Vương Hoành Vĩ nhanh chóng vì bản thân mà tìm cho mình một lý do, phải thừa nhận một điều là, bất luận có Cổ Hân hay không, thì chuyện Chương Nghiêu Đông nhúng tay vào trong Cục cảnh sát là điều tất nhiên, vấn đề chỉ là thời gian sớm hay muộn mà thôi.
Nhưng trước mắt, bất luận nói thế nào, Cổ Hân vẫn là người được y xem trọng, tối thiểu thì cũng xem cho người ngoài, còn cái thể diện này vẫn giữ được, hơn nữa, nếu như lần này làm tốt một chút, khiến cho Chương Nghiêu Đông cảm thấy hài lòng thì chắc chắn ông ta sẽ không tiếp tục nhúng tay vào Cục cảnh sát trong một khoảng thời gian ngắn.
Được rồi, chuyện này dừng lại ở đây, Vương Hoành Vĩ lắc đầu, lại nhớ ra một chuyện khác rất quan trọng, cái chức Cục trưởng phân cục là do Chương Nghiêu Đông quyết định, vậy thì cái chức phó Cục trưởng... không thể lại để Tôn Bồi An quyết định đấy chứ?
Thực ra, nếu nói một cách công bằng thì Cao Thiên Hữu cũng là người được y rất xem trọng, chỉ có điều, người này rất khôn khéo, trước đây để nhận được cái chức phó Cục trưởng phân cục, không ngờ gã lại về phía chính ủy, điều này khiến cho y cảm thấy rất khó chịu.
Vì sao người ta lại hướng về phía Chính ủy? Rất đơn giản, những ứng cử viên trong tay Cục trưởng Vương quả thực có rất nhiều...Vậy thì tốt rồi, không có Cổ Hân, bây giờ sẽ khiến cho anh lại phải đối diện với cuộc cạnh tranh giữa các ứng cử viên mới là được rồi.
Sau khi nghĩ ra được cách, tâm trạng Cục trưởng Vương cuối cùng cũng dần thoải mái lên. Thế là, y liền phản ứng ngay một chuyện khác, chuyện của Cổ Hân phải thông báo một tiếng với Trần Thái Trung, đúng vậy, cái này rất quan trọng.
Đây không thể cho là Cục trưởng Vương đang lấy lòng trưởng phòng Trần — y vẫn chưa hèn hạ đến mức để làm cái chuyện này, nhưng nếu như ngay cả cái cách chào hỏi mà y cũng không làm, không nói câu nào mà tự ý thăng chức cho Cổ Hân, thì Trần Thái Trung sẽ khó tránh khỏi việc cho rằng y vì chịu áp lực của Chương Nghiêu Đông nên mới làm, do vậy việc không thông báo gì sẽ bị thằng nhãi này cho là mình đang kháng nghị trong im lặng.
Đây là một cảm giác rất tinh tế, nhưng không thể nghi ngờ gì nữa, đại đa số những người trong giới quan chức, trong mắt họ không thể nặn ra được một hạt cát nào, Vương Hoành Vĩ nếu như đã quyết định làm người tốt rồi thì đương nhiên phải tiếp tục làm người tốt nữa.
Hơn nữa, nếu như y thông báo cho Trần Thái Trung, thì rất có thể sẽ kịp thời phản ứng tới chỗ của Chương Nghiêu Đông, vậy thì, chuyện này sẽ càng trở nên tốt đẹp hơn, không phải sao?
Đương nhiên, Cục trưởng Vương vẫn có một chút lo lắng, đó chính là Trần Thái Trung làm việc gì cũng đều không kiêng nể ai, tên đó thật sự là rất có thể sẽ đi phá hỏng chuyện này, nếu như bản thân mình không có phản ứng gì, khiến cho hắn cảm thấy hết hi vọng, không chừng lại gây ra chuyện gì đó kì quái hơn thì sao?
Hay là bình tĩnh đi thì hơn, Vương Hoành Vĩ tính toán thật cẩn thận những tổn thất mà Trần Thái Trung đem lại cho cục thành phố trong thời gian qua. Quả thật phải khiến cho người ta cảm thấy giật mình, không những Phân Cục Hồ Tây bị hắn làm cho gà bay chó sủa, mà Phân Cục Hoành Sơn còn còn bị nghiêm trọng hơn, ngay cả Cục trưởng cũng bị hạ xuống hai cấp.
Bỏ đi, cứ thành thực gọi điện là được rồi, ban đầu trong lòng y còn muốn xúi giục Trần Thái Trung giúp mình đối phó với Tôn Bồi An — những người trẻ tuổi luôn bị lợi dụng một cách khá dễ dàng.
Có thể lợi dụng được Trần Thái Trung sao? Hãy mau tỉnh lại đi, đó là một tên ôn Thần đấy.
Lúc nhận được điện thoại của Cục trưởng Cục cảnh sát, Trần Thái Trung đang đi dạo cùng với hai vị trợ thủ đắc lực, không phải là Cổ Hân và Dương Tân Cương, mà là... Bưu mặt chó và Mã điên!
- Ừ, tốc độ cũng được.
Nhìn thấy cái lều lớn đang xiêu vẹo ở trên sườn núi, Trần Thái Trung gật đầu hài lòng. Khả năng cổ vũ của hai người này quả thật không tồi. Không ngờ chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi như vậy, ở đây đã mọc lên mấy cái lều lớn, phải biết rằng nơi này đúng là chưa có đường đi!
Hơn nữa, không ngờ lại còn mắc được điện tạm thời nữa, cũng không biết hai tên này kiếm từ đâu ra nữa.
Ô tô thì có thể giao hàng được, nhưng có một vấn đề nhỏ là:
- Hai người đi trả tiền công và tiền lều trại cho người ta đi chứ?
Hắn quả thực hiểu rất rõ hai người này, hãm hại, lừa gạt, không từ bất cứ việc xấu nào, cướp lều bạt, bắt cóc mấy người dân công, thật là quá ấu trĩ.