Gọi mình ăn cơm, không phải vì chuyện của tổng bộ đó sao? Trần Thái Trung tự thấy sao tự dưng thân thiện như anh em vậy chứ, thật là quá… kỳ quái
Nhìn vẻ mặt tròn mắt ngạc nhiên của hắn, Trương Khai Phong vỗ bàn cười, đến độ nếp nhăn trên mặt ngỡ có thể kẹp được cả chân muỗi,
- Ha ha, Thái Trung nếu anh thực sự muốn giúp đến thế, tôi đương nhiên cầu còn không được nữa đấy, ha ha
- Nếu anh không có ý đó, thì coi như tôi chưa nói qua vậy
Trần Thái Trung sượng sùng đáp trả, trong lòng khá bực. Trương Khai Phong càng cười tươi, hắn càng tức tối sục sôi.
Hừ, có nên dùng phép thuật biến ra nửa con gián trên đôi đũa của gã ta không đây?
Nhưng nghĩ lại, Lưu Vọng Nam ở bên, Trần Thái Trung đành ngừng ngay ý định cho mình cảm giác dễ chịu ngắn ngủi đó, phản ứng lần trước của Dương Thiến Thiến, hắn vẫn còn nhớ như in, năm mới hại người chẳng sao, nhưng nếu để người nhà liên lụy thì không hay cho lắm.
- Được rồi, anh có thể giúp anh Trương suy nghĩ, anh Trương đây thấy rất vui
Trương Khai Phong vỗ vỗ vào vai hắn, gương mặt béo ú lộ chút vẻ chân thành
- Họ Trương tôi đây trước nay nói lời giữ lời, nếu được, anh tranh thủ giúp tôi một chút, còn nếu không tiện thì mặc kệ tôi, dù sao cũng không phải chuyện gì lớn lao
Trương Khai Phong nhìn thấy nhiều nhà đầu tư như hổ rình mồi, trong lòng cũng lo lo, song cái cách thiết lập tổng bộ ở khu Thanh Hồ, quả thực dễ khiến người ta sanh lòng thù ghét.
Chủ tịch khu Trương có thể lăn lộn đến ngày hôm nay, không liên can gì đến năng lực cá nhân cả. Sự thật là, để đạt tới cấp bậc này của anh ta, rất ít ai đơn thuần vươn lên bằng thực lực cả.
Sở dĩ anh ta có thể ngồi vững vàng chiếc ghế Chủ tịch khu này, là vì lăn lộn đủ lâu trong chốn quan trường, cũng khá khiêm tốn. Bình thường cũng không động chạm ai, hơn nữa chủ tịch tiền nhiệm lại đột ngột bị điều nhiệm mà không báo trước, thêm nữa anh ta cũng biết “liều” kịp thời điểm, nên động đến chỗ Đoàn Vệ Hoa.
Nếu Trần Thái Trung tự nguyện dốc sức giúp y lo ổn, Trương Khai Phong còn gánh vác nổi, nhưng Trần Thái Trung lại bằng mặt không bằng lòng, ngoài mặt đồng ý, ngay sau đó lại trở giọng, như thế khó tránh đụng chạm thêm nhiều người, điều này không phù hợp với phong cách hành sự vốn không dao động của y.
Ngẫm cũng hiểu, Trần Thái Trung chỉ chụp tấm ảnh thôi, cũng vô tình phạm đến Lý Dũng Sinh, trong khi Trương Khai Phong thừa hiểu sự cẩn thận là vô cùng quan trọng trong chốn quan trường.
Đương nhiên, những việc này không phải nguyên nhân khiến anh ta tìm Trần Thái Trung. Trương Khai Phong nhiệt tình mời Trần Thái Trung, chỉ bởi cần hoàn tất bài diễn thuyết trong đầu,
- Thôi không nói chuyện này nữa, bạn tôi từ HongKong sang mang theo nhiều thứ lắm đấy, lấy cho anh xem nhé?
- Uống rượu trước đi
Trần Thái Trung bị làm cho một mạch, trong lòng thấy hơi bất mãn, lạ thay, người khác quấy rầy hắn, hắn phiền đến chịu không được, còn Trương Khai Phong rõ ràng không đến đây vì Thụy Viễn, lòng hắn lại len lỏi nỗi thất vọng mơ hồ.
Lưu Vọng Nam là người rất lanh trí, dù không biết tại sao vị chủ tịch khu này lại phải nịnh nọt Trần Thái Trần đến vậy, song cũng thấy được “ông xã” của mình trong lòng không được vui, nên không thể không nâng li rượu mà mời qua hai lượt, rồi đệm thêm vài câu chuyện pha trò.
Điều kì diệu là, nhiều năm trước, cô đã luyện thành công khả năng kể những chuyện phiếm dạng không mặn cũng không chay như vầy, dưới ánh đèn mờ ảo, thoang thoảng hương đưa, cùng những đề tài vừa đầy ẩn ý và khích dụ, thoắt chốc, không khí trong phòng đã náo nhiệt hẳn lên.
Sau khi cơm rượu no nê, Trương Khai Phong gọi điện cho tài xế riêng của mình, tài xế nay đã không còn là anh chàng ba mươi lúc trước nữa, mà là một thanh niên trạc hai mươi tuổi.
- Tiểu Vương nó, không đơn giản đâu
Trương Khai Phong ưỡn chiếc bụng phệ, ngồi dựa trên ghế sofa, một tay còn ôm lấy cô gái trạc tuổi con gái mình, cười tủm tỉm giải thích với Trần Thái Trung,
- May mà anh đã nhắc nhở tôi…
Rồi anh ta cũng không nhiều lời nữa, rõ ràng chủ tịch Trương đã biết thế nào là đi một ngày đàng học một sàng khôn, anh chàng tài xế mới trước mặt, tuy rất tròn trách nhiệm, biết quan sát, làm việc lanh lợi, nhưng nói quá nhiều sai phạm của người cũ trước mặt anh ta, sẽ có vẻ không ổn.
Anh tài xế trẻ này rất biết quan sát, mang hai chiếc hộp đến đặt lên bàn trà, chỉ nói nhẹ một câu
- Chủ tịch đang bận, tôi xin phép ra ngoài trước ạ…
Trong đó có một cái hộp đựng một chiếc túi thời trang rất đẹp, chủ tịch Trương hồ hởi giới thiệu
- Đây là túi hiệu Louie Vuitton mới nhất đó, haha, Thái Trung anh có thể mang tặng người đó, nhãn hiệu này ở Tố Ba cũng không mua được đâu
Đây là túi dành cho nữ dùng! Trần Thái Trung có ý nhìn sang phía Lưu Vọng Nam, quả thực, ánh mắt cô tỏ vẻ thản nhiên, nhưng thẩm sâu trong đó ánh lên một tia nhìn cuồng nhiệt, mà chỉ khi cô lên đến cao trào lúc ái ân, hắn mới nhìn thấy được.
Mẹ kiếp, sao các cô đều thích hàng ngoại đến thế nhỉ? Trần Thái Trung thấy thật vô vị,
- Ha ha, thật quý hóa quá, Chủ tịch Khai Phong này, anh làm vậy chi thế?
- Có nhiêu tiền đâu, mấy nghìn thôi mà
Trương Khai Phong nói
- Chúng ta có phải cấp trên cấp dưới gì của nhau đâu, chỉ là bạn bè nhau mà sợ gì nào?
Cũng phải, mình sợ gì chứ? Trần Thái Trung gật đầu, cười nói
- Hề hề, nếu xét về cấp bậc, tôi phải tặng quà cho chủ tịch Trương mới phải, hề hề
- Cái hộp kia là điện thoại, kiểu mới nhất, cực nhỏ
Trương Khai Phong nói gọn lỏn,
- Ha ha, điện thoại của anh cũ thế kia, cái này anh cần dùng chứ nhỉ?
Điện thoại của Trần Thái Trung mới mua được hơn một năm, nhưng dạo trước hắn làm rớt qua, giờ trong mắt nhiều người, nó có vẻ lỗi mốt thật, dù rằng dưới con mắt của số đông, điện thoại vẫn là mặt hàng xa xỉ.
- Chủ tịch, anh phải nói rõ hơn tí
Trần Thái Trung đóng nắp chiếc hộp đựng túi hiệu thời trang, nửa cười nửa không nhìn Trương Khai Phong
- Rốt cục anh muốn tôi làm việc gì, nếu không, hai món này, tôi không dám nhận đâu
Hắn có gì mà không dám cơ chứ, nhưng trực giác mách bảo hắn, Trương Khai Phong tuyệt nhiên không vô cớ mà đến đây, chỉ có điều hắn không thích bị giấu giếm chuyện gì, ở chốn quan trường, những gì cần làm rõ ràng, hắn thấy càng sớm làm rõ vấn đề càng tốt.
- Ái chà, có chuyện gì đâu? Chẳng qua muốn nhờ anh khi nào tiện dẫn đến gặp Thụy Viễn đó thôi
Trương Khai Phong vừa cười vừa lắc đầu,
- Tôi biết giờ anh không tiện, lúc khác nhớ giúp tôi là được rồi
Trần Thái Trung ngớ người ngạc nhiên, nhưng chợt hiểu ra điều gì nên gật đầu, tay chỉ lên trần nhà phòng khách, cười hì hì hỏi,
- Ha ha, ý anh Trương đây là, anh muốn hoạt động trên đó à?
Hắn thực sự hiểu ý Trương Khai Phong, dưới mắt chủ tịch Trương, sự đầu tư của Thụy Viễn quả thực quan trọng, nhà họ Hà được lão Hoàng đồng tình, sự thật này càng khiến người ta thêm động tâm.
Nếu có thể kết thân với Thụy Viễn, mượn con đường này để truyền đạt đến tai lão Hoàng, bước kế tiếp, Trương Khai Phong cũng có thể một bước lên mây!
Làm quan phải nói đến công trạng, nhưng lập nên loại công trạng này, chẳng phải cũng vì tiến thân hoặc giữ chặt bát cơm trước mắt đó ư? Từ đây có thể thấy, Trương Khai Phong rõ ràng muốn “thông qua hiện tượng để nhìn bản chất”, thay vì lập công trạng, chi bằng bám vào quan hệ.
Thế nhưng, tuổi đời của chủ tịch Trương, cũng hơi lớn thì phải?
- Ừ
Trương Khai Phong gật đầu cười gượng
- Đằng nào tôi cũng đến tuổi rồi, nhưng trước khi về hưu cũng muốn lên làm một nhiệm kỳ ủy viên thường vụ, yêu cầu này… chắc cũng không quá phải không?
Nói thật, chức danh ủy viên thường vụ chẳng qua chỉ được cái danh nghĩa, tính ra chỉ ngang bằng cấp giám đốc sở mà thôi, không ít người lương lộc còn không bằng chủ tịch khu Thanh Hồ nữa, yêu cầu này của anh ta, thật ra cũng không quá đáng.
- Ủy viên thường vụ có ý nghĩa gì chứ?
Trần Thái Trung bễu môi không đồng tình quan điểm này,
- Anh làm vua khu Thanh Hồ của anh chẳng phải tốt hơn sao?
- Tôi thế này gọi được là vua sao? Khu Thanh Hồ không phải là khu thành phố trung tâm sao, những khu huyện thị xa xôi sao bì nổi?
Trương Khai Phong tiếp tục gượng cười, tay vẫn lần theo chiếc eo cô gái mà vuốt ve,
- Những kẻ chỉ tay năm ngón với tôi nhiều quá, ngẩng đầu không thấy cuối đầu đầy rẫy, tự cổ chí kim đã nói làm quan trong Bắc Kinh sao bằng điều ra bên ngoài…
- Ôi chao, vậy lương lộc của anh nhiều đến mức khiến người ta đỏ mắt còn gì
Trần Thái Trung lắc đầu, không ngại chỉ trích đối phương,
- Những lời lẽ này, đâu chỉ vài ba người nói qua với tôi
- Không ai bảo với anh, rằng đến nhiệm kỳ sau, tôi cũng nguy hiểm sao?
Tay của Trương Khai Phong cuối cùng cũng chịu ngoan ngoãn ngừng hẳn trên eo cô gái, ánh mắt toát lên vẻ trào lộng,
- Sự giàu có của khu Thanh Hồ, là cá nhân thì thấy rất rõ…
Nói đến đây, anh ta xoay đầu nhìn cô gái đang ngồi trong lòng, giơ cánh tay còn lại, véo nhẹ vào má cô,
- Khà khà, cưng ơi, ra lấy cho anh chai VSOP, nhưng đợi vài phút sau mới vào nhé.
- Thôi thôi, tôi thấy bia cũng được rồi
Trần Thái Trung vội cản bước cô gái, hắn không muốn uống tiếp thứ rượu tây khó uống nữa,
- Tôi muốn sáu chai Carlsberg, anh Trương muốn gì gọi luôn nhé
Thấy hắn từ chối,Trương Khai Phong đành phải uống bia với hắn thôi, chai VSOP kia, Trương Khai Phong có thể một mình uống cạn, dù uống thừa có thể đổ đi, thế nhưng bia và rượu cùng cụng ly, chẳng phải không hợp rơ chút nào sao?
Lưu Vọng Nam cũng đứng dậy, cô nhận ra chủ tịch đang muốn cùng chồng tâm sự điều thầm kín gì đó,
- Thái Trung, em đi nhà vệ sinh tí, hai người trò chuyện thư thả nhé
Đây quả là người phụ nữ lợi hại!