Lúc Lý Phong đi vào. Căn phòng có diện tích khoảng 20 mét vuông này đã được Mộ Tuyết bố trí có chút mùi vị “nhà” rồi.
"Bây giờ thực vật chính là vấn đề lớn nhất, chúng ta chỉ còn đủ dùng trong hai ngày thôi. Nước thì còn có 3 thùng, có thể cầm cự được khoảng nửa tháng. "
Nước là thứ cần thiết nhất của quân nhân ở sa mạc, luôn phải mang theo rất nhiều. Tại sa mạc không có thực vật thì cũng chưa hẳn là chết. Nhưng không có nước thì tuyệt đối là sẽ “thăng”.
"Thực vật sao. Ta sẽ xử lý, ngươi ở chỗ này chờ một chút, ta sẽ ra bên ngoài đem vào, bất kể xuất hiện gì âm thanh gì cũng không được đi ra, nếu có quái vật phá cửa vào. Ngươi cứ nổ súng là được!"
"Vậy còn ngươi?"
"Ta đi làm nhân viên kiểm tra về sinh. Nhìn xem ở nơi này có cái gì có thể sử dụng được. Yên tâm đi!"
"Chờ một chút, ngươi mang theo cái này đi. Ta ở chỗ này không cần. Chất liệu của căn phòng này rất tốt, độ phóng xạ cũng rất thấp. "
"Ha ha, không cần đâu, ta cũng đã phát hiện ra. Cả trụ sở đa số các khu đều là loại chất liệu này. Ta ra ngoài. Ngươi ở lại thì cứ giữ lấy. Hơn nữa một khi phát sinh chiến đấu vật này sẽ làm ảnh hưởng đến ta. "
"...... Nhớ quay lại sớm nha!"
Mộ Tuyết lo lắng nhìn Lý Phong. Nàng biết chính mình đi theo sẽ làm liên lụy đến hắn. Bây giờ việc duy nhất nàng có thể làm đó chính là để cho đối phương yên tâm mà thôi.
"Uh. Cái địa phương quỷ quái này. Ta cũng không muốn mất mạng đâu, ngốc!"
Lý Phong cẩn thận đi ra ngoài không quên cầm theo vũ khí nguyên thủy của mình. Bên hông mang theo hai thanh sắt lớn. Vốn chúng còn cong cong bây giờ đã được làm cho thẳng tắp.
Những nơi còn kinh khủng hơn so với nơi này Lý Phong cũng đã từng đi qua. Muốn làm cho Lý Phong sợ hãi thì còn chưa đủ tư cách. Bây giờ quan trọng nhất chính là mau mau tìm đường sống, quân đội rất muốn nhanh chóng phá hủy nơi này. Hiển nhiên là bên trong còn có cái gì đó có giá trị, bằng không thì sao phải tốn nhiều tiền vào việc này như vậy. Hy vọng là có thể tìm được vật gì đó hữu dụng trong này.
Lý Phong đang bắt đầu đi vào bên trong trụ sở.
Mộ Tuyết đang ngây ngốc một mình. Bây giờ xung quanh thật sự là một mảnh yên tĩnh, một không gian nhỏ cô độc, bên ngoài là tuyệt vọng. Ý niệm điên cuồng không ngừng vang lên trong đầu,...... Nếu Lý Phong có gì ngoài ý muốn. Nàng nên làm cái gì bây giờ?
Không. Không nên nghĩ như vậy!
Phải kiên định. Cùng lắm thì chết. Bây giờ tốt nhất là tìm cách nào để sống sót mà thoát ra thì hơn!
Mộ Tuyết. Ngươi nhất định có thể làm được, nhất định sẽ trở thành hạm trưởng vĩ đại!
Nội tâm của chính mình luôn phải tràn ngập tự tin. Phải luôn luôn áp chế sự yếu đuối trong lòng!
Mộ Tuyết chậm dãi khôi phục lại bình tĩnh. Lại tĩnh táo đánh giá đồ vật chung quanh, nàng phải tận lực giảm bớt việc sử dụng thực vật để bảo trì thể lực cho Lý Phong, đi tìm thực vật, đâu có dễ dàng như vậy, nơi này nếu tìm cương thiết thì lại không thiếu.
Chỉ có tu sửa lại Kanou3 thì mới có thể trở về sao?
Mộ Tuyết nhớ lại lộ trình lúc đầu. Rồi phân tích hoàn cảnh chung quanh. Nếu là một nhón thì còn có thể. Cơ hội có lẽ lớn hơn. Nhưng hy vọng cũng rất mỏng manh.
Thời gian phảng phất như dừng lại. Thật sự phải là trôi qua rất chậm, chẳng biết trải qua bao lâu, Lý Phong đã trở lại, lúc bên ngoài xuất hiện âm thanh. Mộ Tuyết đầu tiên là hơi giật mình, sau đó khi nghe được thanh âm quen thuộc. Không ngờ lại có loại xúc động muốn khóc.
Lý Phong vừa mới vào. Hai nắm tay Mộ Tuyết tựu đánh tới, mỹ nữ trong lòng mình. Lý Phong cảm thấy có chút mờ mịt, bất quá hắn rất nhanh cũng hiểu ra, ở loại hoàn cảnh cô độc này rất dễ làm người ta suy sụp. Hắn cũng từng trải nghiệm qua.
Vỗ nhẹ vào lưng Mộ Tuyết, cười nói: "Không cần lo lắng. Chung quanh đây không có gì nguy hiểm. Lão thử ban ngày vốn là đang ngủ, mà ta cũng vừa phát hiện ra một chỗ, ăn trước đi. Sau đó đi cùng với ta. "
Con mắt Mộ Tuyết có chút hồng hồng, nghe vậy thì liều mạng gật đầu, nàng đã rất kiên cường, nhưng là thà chết cũng không nguyện ý ở cái nơi đáng sợ này thêm nữa.
Mộ Tuyết chăm chú giúp Lý Phong chuẩn bị thực vật. Quả thật những thực vật này qua tay Mộ Tuyết chế biến mùi vị có chút bất đồng. Chế biến thực vật rất khó, quá nhiều nước thì không ăn được, quá ít nước thì ta cũng đố ngươi ăn. Mà Mộ Tuyết thì chế biến rất tốt, đổNếu đổi lại là Lý Phong chế biến thì quên đi.
"Ngươi cũng ăn đi. Không nên chỉ nhìn ta. "
"Không sao, ta không đói, hơn nữa ta phải giữ dáng. "
"Ha ha. Vóc người ngươi cũng không tồi. Ăn đi. Ta biết ngươi lo lắng cái gì, thực vật bây giờ cũng không phải vấn đề, ngươi có nhớ lão thử kia hay không?"
"Uh,...... Ngươi không phải muốn ?"
"Ha ha, ra cửa nhìn xem. "
Mộ Tuyết nửa tin nửa ngờ đi ra ngoài, ngoài cửa quả nhiên có một cái túi. Mở vừa nhìn, bên trong dĩ nhiên là một đôi chân rất lớn(lưu ý:đó là chuột), cầm lấy xem....... quả nhiên cũng không còn mùi tanh nữa.
"Đây là ngươi chuẩn bị sao?"
"Ha ha. Vậy ngươi ghĩ thời gian vừa rồi ta đi làm gì, không nghĩ tới nha, ta không ngờ cũng có tay nghề làm nhân viên kiểm tra thực phẩm nha. "
“Lột da” chính là thứ Lý Phong rất am hiểu. Đem thịt lọc ra. Sau đó thì dùng năng lượng của Kanou3 để nướng, vì phòng ngừa mùi vị phát tán ra hắn cũng phải tốn một phen công phu.
Đương nhiên mùi vị khẳng định cũng không thể ngon lắm. Nhưng khi đói bụng. Cũng sẽ không quan tâm quá nhiều đến vấn đề mùi vị, hơn nữa tay nghề nướng của hắn cũng không tệ, còn về phần có độc hay không. Lý Phong cũng không lo lắng lắm, hơn nữa khẳng định là hắn đã ăn trước.
Ăn chút thức ăn. Lý Phong cầm một khối thịt chuột lớn cho vào mồm, ngẫm lại thì cũng chỉ là đồ thừa, Mộ Tuyết cũng có chút tê dại. Chỉ là nhìn Lý Phong tươi cười như vậy trong lòng lại dâng lên một trận chua xót. Nước mắt đột nhiên không nhịn được rớt xuống, ai. Tại sao. Nàng vốn rất kiên cường, chỉ là trong khoảng thời gian này lại khóc nhiều như vậy......
Hiện tượng, thậm chí kết quả cũng có thể là giả. Chính thức định hướng bản chất cho bản thân chính là động cơ, đây mới là căn nguyên của mọi việc.
Sau khi che dấu thật kĩ “nhà”. Mộ Tuyết đi theo Lý Phong hướng tới "Con đường hy vọng". Tuy rằng chung quanh rất nhiều rác thải, nhưng rác thải thì dù sao vẫn là rác thải, căn bản là không có cách nào lợi dụng được, huống chi bọn họ cũng không thể ở chỗ này 8 năm 10 năm.
Lý Phong phát hiện ra đường đi vào bên trong trụ sở, mặc dù rất nhiều địa phương đã bị rác thải che lấp. Nhưng vẫn còn không ít khe hở. Cơ động chiến sĩ tuy không vào được. Nhưng hai người muốn vào thì thừa sức.
"Lý Phong. Ngươi có cảm thấy có điểm kỳ quái không. Nổ mạnh là phát ra từ bên ngoài. Chứ không phải là từ bên trong. "
"Uh, đúng vậy. Nếu không tình trạng trụ sở không thể như thế này được. "
"Rác thải ở đây ít nhất cũng đã tồn tại hơn 30 năm, trụ sở này chắc chắn đã tồn tại từ trước đó, ta cũng đa tra qua các chiến khu ở Takelama trong lịch sử, nhưng cái địa phương này như là được quên liễhình như là đã bị lãng quên, ngay cả một chút dấu hiệu cũng không có. Tại sao một căn cứ cấp Z lại không được ghi chép lại, xem ra chúng ta thật đúng là phải khảo nghiệm một chút vận khí rồi. "
Quan sát kiến trúc chung quanh. Con mắt Mộ Tuyết càng ngày càng chăm chú, mặc dù loạn thất bát tao(rất hỗn loạn), nhưng vẫn đại khái thấy được quy mô của nó, trụ sở này ít nhất cũng được xây từ 100 năm trước, thậm chí là còn lâu hơn.
"Ta nhân phẩm cũng không kém. Vận khí cũng không tồi, lúc này mà vẫn còn có mỹ nữ ở cạnh, ngươi thấy đúng không?"
"Ha ha. Không nghĩ ra Lý Phong của chúng ta cũng có thể nói ra câu như vậy. Bất quá ta rất thích nghe. Cũng nên tận tình ca ngợi nha. "
Mộ Tuyết cũng không cần phải làm bộ làm dáng, mặc dù có những lời không thể nói được, nhưng hưởng thụ một chút ca ngợi thì rất vui vẻ.
"Ai, ta thật sự là người rất thành thật. "
"Được rồi, ngươi là người thành thật. Mà thôi phân tích một chút. Một trụ sở trọng yếu như thế này. Bị nổ từ bên trong. Hiển nhiên là đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, căn cứ theo các thiết bị quân sự bị hỏng ở bên ngoài, chắc hẳn là từ bên trong bắn ra, lớn mật suy đoán một chút, nơi này chắc chắn là không phải xảy ra ngoài ý muốn ?"
"Rất có thể. Lại giả thiết thêm một chút, bên trong trụ sở xuất hiện một tai nạn không thể nào cứu được. Mới phải tiến hành hủy diệt từ bên ngoài. "
"...... Thậm chí là dùng vũ khí hạt nhân!"
Hai người lại nhìn nhau. Nếu nói như thế vậy, tình huống đó hẳn là rất nguy hiểm. Bọn họ thu được tin tức đều là từ quân đội phát ra, ví dụ như là nơi này do chiến tranh cùng người Inventer mà dùng đến vũ khí hạt nhân.
"Trụ sở này nguyên lai là nằm dưới mặt đất. Rất có thể là bị nổ từ bên trong. "
Hai học viên Alan đang lớn mật đoán. Động cơ, động cơ gì khiến cho quân đội phải làm như vậy!
"Sa hạt!"
Hai người cùng đồng thời nói, cái gì mà phóng sạ hạt nhân, cái gì mà gen thất bại. Mặc dù không biết cái trụ sở này đã tồn tại bao lâu. Nhưng rất có thể là trụ sở thí nghiệm này. Bởi vì xảy ra biến cố không thể đoán trước. Quân đội bị bức bách phải phá hủy, sau đó trở thành “bãi rác”. Nhưng theo thời gian trôi qua, nơi này chậm rãi bị người ta lãng quên. Nhưng điều đó không có nghĩa là nơi này đã thật sự biến mất.
Nếu không phải vì ngoài ý muốn, khẳng định bọn họ cũng sẽ không đến loại địa phương này.
Hai người đi thật lâu. Lòng hiếu kỳ càng lúc càng lớn, nhất là dưới tình huống không có đường lui. Không biết rút cục bên trong đang ẩn chứa cái gì ?
Đường đi phía trước đã bị một tảng đá lớn chặn lại. Một nửa của cánh cửa bị loạn thạch chắn hết. Đi đến đây là phải dừng lại sao?
Đương nhiên là không, Mộ Tuyết ôm tâm lý may mắn đi đến ấn vào nút nhập mật mã trên cánh cửa.
Đinh đinh......
"Mời...... Đưa...... mật mã.... vào. Mời...... Mật...... "
Đột nhiên cánh cửa phát ra thanh âm dọa nàng nhảy dựng lên. Nhưng dấu hiệu khóa mật mã đã sáng lên. Thanh âm hệ thống bị hư tổn. Nhưng vẫn có thẻ phát ra âm thanh. Chứng tỏ nó vẫn còn có tác dụng.
"Ta thử lại xem!"
Mộ Tuyết trong lòng tràn ngập khẩn trương cùng với kích động. Lại hướng tới khóa mật mã, mà toàn bộ tinh thần Lý Phong đều trong trạng thái đề phòng. Bên ngoài hẳn là trời đã tối đen, mà ban đêm chính là vỏ bọc của nguy hiểm.
"Là khóa mật mã cao cấp 32 số(mẹ ơi), đáng tiếc chỉ có nhị duy, xem ra trụ sở này thời gian tồn tại đã vượt qua 100 năm, loại mật ãm cấp bậc này đã quá cũ. Nhưng vào lúc đó quả thật là mật mã cấp cao nhất, chúng hình như là đã lỗi thời rồi. "
"Có thể mở được không?"
"Để thử xem!"
Mộ Tuyết xuất ra máy vi tính của chính mình. Kết nối với khóa mật mã, các chuỗi số xuất hiện liên tiếp, Mộ Tuyết nhíu mày, "Xem ra chắc là có chỗ sai rồi, cái trụ sở này không phải là của chúng ta(USE). Mà là của người Inventer,...... A cũng không đúng. Vừa có phần của USE, lại có cả phần của NUF. "
"Có thể là trụ sở hợp tác của người Inventer và nhân loại hay không?"
Lý Phong nói ra câu này tự mình cũng cảm thấy có chút hơi ngốc. Lúc trước người Inventer rất được hoan nghênh. Hơn nữa rất nhiều công tác giúp sức trong việc xây dựng trái đất. Chỉ đến gần đây mới phát sinh mâu thuẫn mâu thuẫn.
"Rất có thể. Xem ra chúng ta thật sự đã phát hiện ra thứ không nên tìm thấy, mở!"
Khóa mật mã lóe lên vài cái. Mặc dù không xuất hiện giọng nói. Nhưng cửa quả thật đã mở ra. Cũng đã đẩy các vật chắn ở xung quanh ra.
Một cái thông đạo xuất hiện, Mộ Tuyết tùy ý ấn vào chốt mở cửa, kết quả không ngờ đèn lại thật sự sáng lên!
Sau 10 phút, một trụ sở khổng lồ xuất hiện trước mặt hai người, thượng đế ơi. Trong sa mạc không ngờ lại tồn tại một địa phương như thế này!
Không một bóng người. Khắp nơi đều là thiết bị điện tử. Nhưng cũng nhìn ra được, các thiết bị nơi này đã lạc hậu, các thiết bị đều chỉ là nhị duy, tam duy. Mà hiện nay tất cả đều đã thay bằng tứ duy.
Hai người đi tới trươc một màn hình chủ điều khiển khổng lồ. Đối với loại thiết bị này mặc dù là có chút lạc hậu, nhưng Mộ Tuyết thuộc hệ chỉ huy, nhất là nàng lại có mục tiêu trở thành hạm trưởng vũ trụ. Đối với phương diện này cũng có hiểu biết tương đối. Tuy nói phương diện sáng tạo nàng không bằng Đường Linh, nhưng điều khiển cũng là chuyên nghành của nàng.
Đinh......
Màn hình mở ra.
"Hoan nghênh tới Z số 2098, bất kể ngươi là người địa cầu hay không, đùa chút thôi. Ta cũng là người địa cầu, ta tự giới thiệu một chút, ta là Mã Nhĩ Đế Lạp. Bác sĩ về gen, ta và các đồng nghiệp đã dành hết tinh lực vào việc tiến hóa của loài người. Nhưng sự thật lại thật đáng cười.
wap# chúng ta đã thành công, nhưng cũng bị phá hủy, bọn họ đã không cần chúng ta nữa, bằng vào lực phòng ngự của trụ sở này, chúng ta đã may mắn sống sót. Chỉ là trụ sở lại bị đóng kín. Hơn nữa chúng ta cũng biết cho dù có đi ra bên ngoài. Vẫn chỉ dẫn đến kết cục tử vong. " Người xuất hiện trên màn hình ánh mắt tuy không có bi thương. Nhưng vẫn có thể phát hiện ra sự tổn thương sâu sắc.
"Tư...... Tư....... Hai năm qua đi, chúng ta cũng sắp sử dụng hết thức ăn. Mọi người cũng không muốn sống cuộc sống như vậy nữa, chúng ta quyết định an tĩnh ra đi, nhưng chúng ta không muốn thành quả nghiên cứu cũng bị hủy theo mình, sau này có người tới. Bất kể ngươi là ai. Không nên coi thường tác phẩm cuối cùng của chúng ta!"
Tạp......, đoạn phim đến đây là kết thúc.
"Xem ra bi kịch của một nhà khoa học ở đây, thời gian đã qua lâu như vậy, sợ rằng cũng không có quan hệ với chúng ta. "
"Uh. Không thể không thừa nhận, nhiều năm như vậy qua đi, bởi vì người Inventer tồn tại, kỹ thuật khoa học của loài người phát triển với tốc độ là kinh người. Ít nhất tăng nhanh hơn 500 năm. Vật này cũng đã quá lỗi thời rồi. "
Mộ Tuyết có chút cảm thán. Có thể ông ta cao ngạo so với lúc đó là đúng, nhưng lấy khoa học kỹ thuật bây giờ. Thật sự là kém hơn rất nhiều.
"Mộ Tuyết, lại đây. Xem ra vận khí của chúng ta cũng không tồi!"
Vào luc đoạn phim kết thúc, một cánh cửa trong đại sảnh bỗng mở ra, ở trong vòng tròn trên đài là một cái cơ động chiến sĩ, một cái cơ động chiến sĩ rất cổ quái, chưa từng thấy cơ hình như vậy bao giờ. Nhưng nó lại được trong chất lỏng....... Chưa bao giờ thấy cơ khí như vậy cả.
"Một cái cơ động lỗi thời ngâm trong nước, chỉ cần nó có thể đem chúng ta ra ngoài là tốt rồi, có lẽ bảng điện của nó còn có thể dùng được. "
"Thượng đế phù hộ. Ta nghĩ hắn sẽ không nhàm chán phí công sức lớn như vậy chỉ để đùa chúng ta đâu. "
"Vậy vật này sử dụng như thế nào, lão tiền bối nếu muốn chúng ta giữ lại, không thể ngay cả phương pháp sử dụng cũng không nói cho chúng ta biết chứ. "
Hai người tím kiềm trong trụ sở một hồi, thực vật đã hết. Trong này có cả thảy là 20 bộ xương khô, sở dĩ nói là già nua. Là bởi vì lúc bọn họ chết tuổi cũng đã rất lớn. Mộ Tuyết vẫn tìm được vật gì đó hữu dụng, nhưng lúc nhìn thấy vật này. Vẻ mặt của Mộ Tuyết đã biến thành vô cùng nghiêm túc.
Trên đó ghi lại lý lịch đơn giản của nhưng người này. Thượng đế phù hộ. Vốn tưởng rằng những người này chỉ bất quá là những nhân vật nhỏ, nhưng Mộ Tuyết tinh thông lịch sử thì lại biết. Từng người chết ở nơi này lúc họ còn sống đều là những người rất nổi tiếng. Nếu như công bố phát hiện này ra, đây tuyệt đối có thể rung động toàn cầu,...... Nhưng thời gian thật sự đã trôi qua quá lâu, tâm huyết kết tinh của bọn họ còn có thể dùng được sao?
Mộ Tuyết cũng không tiếp tục xem tiếp nữa, nàng đang tìm những đồ vật hữu dụng. Lý Phong thì đang nhìn cái cơ động đến ngẩn người. Nói thật ra hắn cũng không ôm hy vọng quá lớn. Phát triển đã qua nhiều năm như vậy, khoa học kỹ thuật của loài người đã tới tầm cao mà những lão tiền bối này không thể sánh kịp. Chỉ là...... vẫn có loại cảm giác rất khác thường, cái cơ động chiến sĩ này có chút bất đồng. Ai. Nếu Ma Quỷ Kim có ở đây thì tốt rồi, người máy này khẳng định là biết!
Tích...... Tích...... Tích......
Chủ nhân kêu gọi, khải động thiết bị phân thân!
A......, tiểu kim xuất hiện rồi!!!
Lý Phong chấn động, chứng kiến thấy tiểu kim xuất hiện thật muốn hung hăng đã cho nó mấy phát!
"Số 1. Là ngươi ư?"
"Đúng vậy, chủ nhân, Số 1 đang đợi lệnh của ngài. "
"Sặc, ngươi không phải là còn lâu mới có thể nạp đủ năng lượng sao?"
"Chủ nhân, bản thể còn đang hấp thu năng lượng, nhưng số 1 năng lượng đã cơ bản đầy đủ, năng nguyên hải của chủ nhân đã mở. Số 1 đã được bổ sung đầy đủ năng lượng. "
Lý Phong sửng sốt...... Năng nguyên hải? Không phải là tinh thần hải của chính mình chứ. Theo Ma Quỷ Kim thuật lại, Loài người ở không gian kia có năng lượng tinh thần rất mạnh. Nhất là đối với cách vận dụng tinh thần đã có bước tiến không thể tưởng tượng được, mà người chủ đó có người máy như Ma Quỷ Kim này khẳng định là có hiểu biết rất thâm sâu. Cho nên Ma Quỷ Kim mới có thể không biết. Kỳ thật bọn người kia là dùng cái này để khống chế người máy này(cả câu này ta dịch đúng nhưng chính ta cũng thấy hơi khó hiểu).
"Số 1. Ngươi xem qua cái cơ động kia đi. Công năng của nó như thế nào?"
"Chủ nhân. Xin chờ, Mở dò xét. "
Số 1 phát ra một tia sáng màu vàng trực tiếp xuyên qua tường thủy tinh, bao phủ lên cơ động chiến sĩ, từng đạo kim quang đảo qua đảo lại.
"Báo cáo chủ nhân, thuộc về loại vũ khí chiến đấu cấp thấp. Lấy tiêu chuẩn của trái đất. Thuộc về loại trước của sinh vật cơ giới chiến đấu. Nhưng ởi phương diện vũ khí thì phải cải tiến. "
Cơ giáp sinh hóa?
Đây là vấn đề mà loài người cùng với người Inventer nghiên cứu đã lâu, nhưng đúng là vẫn còn gặp một số bình cảnh không thể vướt qua. Đại khái là loài người nhất định phải đi con đường cơ giới hóa. Việc dung hợp sinh vật cùng cơ giới vẫn chưa có đột phá, mà cơ động chiến sĩ mấy năm gần đây cũng đã trên con đương thuần cơ giới, nhưng cơ giới hóa quả thật còn có rất nhiều vấn đề.
Xem ra chính mình kiến thức vẫn còn nông cạn. Nhân viên nghiên cứu trong trụ sở này quả thật kĩ thuật rất cao nha. Không ngờ lại hoàn thành được loại vũ khí mà người hiện đại cũng không hoàn thành được. Chỉ bất quá theo như số 1 nói. Cái cơ động chiến sĩ này bản chất rất cao cấp, chỉ là năng lực chiến đấu đã lạc hậu rồi.
"Số 1. Ngươi có biện pháp tu sửa nó không, ta cần một cái vũ khí thật mạnh mẽ. "
Dữ liệu của số 1 có chút lưu chuyển, tín hiệu phá tan trụ sở trong nháy mắt bao phủ cả “bãi rác”, nó đang làm phân tích, nhưng lợi dụng nguyên liệu cơ giới 13%. nguyên liệu sinh vật 7%, phải cần thời gian hai tháng tính theo trái đất. Áp dụng năng lượng sung túc, có 99% có thể làm được.
"Chủ nhân. Có thể. Nhưng muốn thăng cấp cái cơ động này cần có một bộ hệ thống điều hành mới. Cái cơ động này quá mức lạc hậu. Mời cho phép số 1 vào lại trong đó, dưới tình huống bình thường, công tác theo thời gian trên trái đất. Trong hai tháng là có thể hoàn thành. "
Lý Phong suy nghĩ một chút. Cái phương án này liệu có được không. Lấy tình huống bây giờ, chỉ có một cái cơ động chiến sĩ cường đại mới có thể bảo về được tình mạng, "Ok, nhưng có hai việc, thứ nhất là sửa chữa lại cái Kanou3 ở ngoài trụ sở. Thứ hai. Cái cơ động chiến sĩ này phải có bề ngoài giống như Kanou3. "
"Vâng, chủ nhân!"
Lúc này Lý Phong bỗng nghe được tiếng bước chân. " 0k. Cứ như vậy, nga. Thuận tiện thay ta chào hỏi Ma Quỷ Kim, mong nó nhanh chóng khôi phục năng lượng, để còn làm việc cho lão tử(cứ tưởng nó quan tâm MQK vì cái gì)!"
Số 1 cũng không rõ ràng được ý tứ ở bên trong lời nói của Lý Phong, kỳ thật ngay cả Lý Phong cũng không rõ ràng cảm giác của hắn dành cho Ma Quỷ Kim, đại khái là vừa yêu vừa hận .
"Lý Phong, ngươi vừa rồi nói chuyện cùng ai vậy?" Mộ Tuyết nghi hoặc hỏi.
"Lầm bầm lầu bầu, ha ha. Áp lực quá lớn. Thế nào. Ngươi có phát hiện gì không?" Lý Phong khoát khoát tay cười nói. Số 1 đã biến mất, đối với phương thức vận hành của nó hẳn là không nằm trong phạm vi giải thích của Lý Phong. Cũng không thể dùng kĩ thuật của nền văng minh này để giải thích.
Mộ Tuyết có chút thương cảm, "Những khoa học gia ở nơi này tất cả đều là những người nổi tiếng, xem ra đây là một sự kiện bị lịch sử chôn vùi. Bất quá với chúng ta cũng không có quan hệ. Cái cơ động chiến sĩ này sợ rằng cũng không đơn giản. Ngươi nói chúng ta có nên thông báo với cấp trên hay không?"
"Ha ha, sống sót đã rồi hãy tính, theo như người nói, nếu đã bị lịch sử chôn vùi. Hãy cứ đề nó tiếp tục như vậy. Bây giờ có thể sống sót thoát ra mới là nhiệm vụ chính. "
Mộ Tuyết cũng không nói gì. Chỉ là nhìn Lý Phong đến xuất thần, thái độ Lý Phong so với vừa rồi có chút bất đồng. Rất kỳ quái, kỳ quái phi thường. Mộ Tuyết là dùng sự nhạy cảm của phụ nữ(mặc dù còn là thiếu nữ), trong lời nói của Lý Phong có cái gì đó rất lạ, chỉ bất quá là nàng cũng không có hỏi thêm. Có lẽ lúc này thật sự không cần nghĩ quá nhiều.
"Chúng ta nên về trước đi . Nơi này cũng không an toàn. Ngày mai ta phải đi sửa chữa cơ giáp. Đột nhiên ta nhớ tới một phương pháp, nói không chừng có thể làm được!"
Mộ Tuyết gật đầu. Nơi này quả thật không nên ở lâu. Phạm vi lớn như vậy, trời mới biết có quái vật nào khác hay không. Vừa nghĩ tới lũ quái vật bị thí nghiệm cũng đã thấy nổi da gà rồi, nơi này có khá nhiều vũ khí. Bất quá đều là vũ khí loại nhẹ, hơn nữa đều đã lạc hậu, đối với bọn họ trợ giúp cũng không lớn.
Chỉ là đúng như hai người đoán trước. Những xung động đã khiến cho cư dân ở nơi này chú ý. Có lẽ là do không có gì cần kiêng kị, quái vật cũng không che dấu hành tung, một con nhện thật lớn đã chắc ở trước cửa, trên cửa cũng đã xuất hiện một tấm lưới nhện. Làm cho ngườ ta rùng mình chính là, trên lưới còn đang quân theo một con cự thử, nó đang giãy dụa liều mạng, thậm chí còn lăn trên mặt đất. Chỉ là vô luận giãy dụa như thế nào cũng không thoát khỏi trói buộc, mà con nhện đang chậm dãi đi đến. Châm dài 1 mét đâm tới chỗ cự thử. Cự thử trong nháy mắt đạt tới điên cuồng cực độ. Vài giây sau đã bị tê liệt bất động, con nhện cũng không có ăn ngay mà nó dõi đôi mắt to như cặp đèn lồng về phía Lý Phong và Mộ Tuyết, Mộ Tuyết theo bản năng liền phát động lôi xạ súng!
Lôi xạ bắn trúng vào lưng con nhện......
Tử@ không ngờ lại xảy ra chiết xạ!
Lưới@ thượng đế ơi. Điều này làm sao có thể!!!
Tay đánh@ trình độ phản xạ nhất định năng lượng của loại vũ khí này không phải là không có khả năng, nhưng cho dù là khoa học kỹ thuật của loài người hiện nay cũng là tương đối phức tạp, nhất là năng lượng mang tính sát thương. Vậy mà không ngờ cơ thể của con nhện này lại có thể làm được. Thậm chí nó so với sa hạt ở bên ngoài và cự thử còn lội hại hơn nhiều.
Con nhện cũng không phải bất đồng, ngược lại. Nó giống phi thường. Ở chỗ này không ngờ còn có vật có thể đánh trúng nó. Hai con côn trùng này(Lý Phong-Mộ Tuyết, hic) nó nhất định phải ăn tươi.
Con nhện cũng không có dùng tốc độ cao tiến tới. Ngược lại. Tốc độ cũng không nhanh, nhưng mơ hồ đã khóa kín mọi góc độ. Có ý muốn bức con mồi chịu chết. Lý Phong cũng đã rút hai thiết côn ở bên hông ra, nếu muốn còn sống mà đi ra thì trước tiên cần phải giết nó đã.
"Mộ Tuyết ngươi mau tìm địa phương an toàn trốn đi. "
"Cẩn thận nha!"
Mộ Tuyết cũng biết chính mình ở lại chỉ liên lụy đến hắn, chỉ là ngay lúc hai người nói chuyện dù chỉ phân thần trong nháy mắt. Một đạo tơ nhện đã bắn về phía Mộ Tuyết. Lấy thần kinh vận động của Mộ Tuyết căn bản không cách nào né tránh được. Lý Phong trong nháy mắt đã đẩy Mộ Tuyết ra. Đồng thời cũng móc thiết côn ra ngăn trở tơ nhện.
Mặc dù là sắt, hơn nữa chỉ bị tơ nhện chạm vào một chút ở đầu. Nhưng một người nhện cứ thế giằng co. Con nhện có vẻ mạnh hơn một chút, nó muốn lôi con mồi lại gần. Lực lượng như vậy, tại khu vực này cũng tính là mạnh mẽ. Nhưng không ngờ sinh vật trước mặt nó lại chỉ di chuyển có 2 bước.
Khí lực quả là lớn!
Cổ tay Lý Phong cũng có chút đau nhức, nơi này thật sự là cái địa phương quỷ quái. Sau này có thể mở một cái công viên quái vật, nhưng bây giờ...... Lý Phong không muốn cùng quái vật so khí lực, lúc con nhện phát động sức mạnh lần thứ 2, theo lực lượng bị lôi qua, Lý Phong điều chỉnh lại thăng bằng giữa không trung, chỉ chờ đợi một khi rơi xuống đất sẽ lập tức phát động công kích đối với con nhện. Bất quá con nhện nhưng cũng không phải là đơn giản, kỳ thật nó đã phát hiện sinh vật này có cút bất đồng, loại quái vật biến dị này cũng biết tự dò xét để tránh mạo hiểm.
Lưới nhện được phun ra, mới từ mồm nó phun ra thì có màu trong suốt. Khi gặp phải không khí thì sảy ra phản ứng nào đó. Rất nhanh đã khuếch trương thành một cái lưới thật lớn. Đường kính vào khoản 5 mét.
Lý Phong biết sẽ không chỉ đơn giản như vậy. Lúc nào cũng phải giữ lại một phần thực lực, chiêu thức mà đem ra dùng hết là điều tối kiêng kị, thân thể xoay chuyển, đồng thời thiết côn ở tay phải cũng cắm mạnh vào tường. Cả thân thể dán vào tường giống như con thằn lằn. Mà lúc này Mộ Tuyết đang trốn ở vách tường cũng đã phát động công kích, một tinh anh của học viện quân sự làm sao có thể bị dọa đến nỗi đứng im trong góc tường được, huống chi nàng còn là Mộ Tuyết!
Lần này mục tiêu của lôi xạ chính là con mắt của con nhện. Mộ Tuyết cũng tương đối tinh thông cách dùng súng. Đương nhiên cũng không thể bằng Lý Phong được. Cho nên lôi xạ vẫn trượt một chút. Nhưng hiệu quả thì vẫn có. Làm cho con nhện phỉa lui lại mấy bước, mà Lý Phong cũng thừa dịp này phát lực. Đánh mạnh xuống, giống như mũi tên bắn thẳng vào on nhện. Thiết côn ở tay trái do dính tơ nhện nên vẫn để ở trên tường, tay phải dùng để công kích. Số lượng tơ con nhện phun ra cũng có giới hạn, nó đã phun ra hai lần lưới lớn. Ngoài miệng vẫn đang có một cái, hiện tại chính là thời cơ để phản công tốt nhất. Trong chiến đấu vốn khong có an toàn tuyệt đối.
Đương......
Thiết côn bị chân của con nhện chặn lại, con nhện cùng Lý Phong đều có chút lảo đảo. Nhưng con nhện dù sao cũng có nhiều chân, con người không thể so sánh sự ổn định với nó được, hai cái chân trước như thanh đao bám theo sát người Lý Phong, mặt đất cũng bị chém thành 7, 8 cái rãnh sâu, may là tơ phun ra hơi chậm, tình huống này thật đúng là quá nguy hiểm.
Lôi xạ trong tay Mộ Tuyết cũng trợ giúp được một chút. Ít nhất cũng gây trở ngại cho việc công kích của con nhện, nhưng con nhện này cũng tương đối giảo hoạt, con mắt luôn tránh đối diện trực tiếp với công kích của Mộ Tuyết.
Lý Phong lui về phía sau từng bước một, cũng không có biện pháp, con nhện này quá nhiều chân. Hơn nữa phòng ngự lại khá mạnh, mạo hiểm công kích căn bản không có tác dụng. Thật đáng chết,...... Rất nhanh Lý Phong đã phát hiện ra ý đồ của nó, chính mình trong lúc không chú ý đã bị nó đánh bay xuống mặt đất, nhưng nó lại tiến gần về hướng của Mộ Tuyết.
Con nhện vừa động, lần này là đánh về phía Mộ Tuyết, 8 cái chân điên cuồng hoạt động. Lôi xạ của Mộ Tuyết tạo cho nó quá nhiều phiền phức, bất kể có phải giương đông kích tây hay không. Lý Phong cũng không có sự lựa chọn nào khác!
Lúc Lý Phong quyết định liều mạng, con nhện cũng quỷ dị lướt ngang qua. Đây là điều mà sinh vật 2 chân không thể làm được, con nhện thuộc về loại quái vật nhiều chân, khi nó đột nhiên tiến tới, lập tức bao lấy Lý Phong. Mặc dù cũng bị công kích nguy hiểm, nhưng con nhện hiển nhiên rất tin tưởng chính mình.
Đương......
Hai thanh thiết côn lập tức bị trảm làm 3 khúc, lúc này Lý Phong đã không có đường nào để né tránh, nguy cơ ngay lập tức phủ xuống, đại não như bị một trận lửa nóng, Lý con mắt Phong bắn ra một trận quang mang mãnh liệt.
Oanh......
Đầu con nhện nổ tung. Là từ bên trong nổ bắn ra, thân thể thật lớn của nó vẫn đè ép xuống. Lý Phong chỉ cảm thấy choáng váng trong đầu. Chỉ theo bản năng ngả người xuống đất lăn một vòng. Trên người phát ra vài tiếng sưu sưu, sau đó không còn biết gì nữa.
Lý Phong trong lúc mơ hồ. Cũng không phải hoàn toàn mất hết tri giác. Chỉ là chất độc gây tê của con nhện này quá lợi hại. Nguy cơ dưới tình huống sử dụng công kích tinh thần bạo làm hắn nháy mặt lâm vào hôn mê. Ngay cả số 1 đang công tác cũng bay ra, may mắn là việc này chỉ xảy ra ngắn ngủi trong khoảng vài giây. Sở dĩ không thể lập tức tỉnh lại là lúc đó vẫn chưa né tránh được công kích trước khi chết của con nhện, bụng(Lý Phong) bị con nhện đâm vào, cái châm này khi châm vào cự thử nháy mắt đã làm nó tê dại. Huống chi là loài người, nếu là người bình thường thì đã sớm thất khiếu chảy máu mà chết. Căn bản không cần trị liệu(chết rồi thì trị cái gì).
Nhưng Lý Phong chỉ cảm giác được cả người tê dại, sau đó một người nhào tới trên người mình. Quần áo trên người lần lượt bị xé ra, sau đó nhè nhẹ, có một đôi tay mềm mại hoạt động trên cơ thể mình, các sự tình sau đó Lý Phong cũng không rõ ràng lắm. Thẳng cho đến khi mở mắt(Rút cục thì Mộ Tuyết đã làm gì trong lúc Lý Phong bị hôn mê, chắc không phải là.... chứ).
Trên người đã được băng bó tốt. Chính mình thì đang nằm trên đùi Mộ Tuyết. Sặc...... Mở mắt ra liền trông thấy bộ ngực của Mộ Tuyết. Chắc là cỡ 85 D(pó tay ôm mà để ý kĩ thế). Đương nhiên là vẫn còn nịt ngực, chỉ là như vậy so với xích lỏa càng kinh khủng hơn. Mà đầu Lý Phong thì đang áp vào bụng Mộ Tuyết, Lý Phong nhúc nhích lập tức làm Mộ Tuyết bừng tỉnh. Tiểu nha đầu này lập tức trốn vào góc phòng, bên trái là cái hộp thuốc. Bên phải là lôi xạ súng. Thật đúng là bày ra trạng thái cảnh giới như lâm phải đại địch.
"Lý Phong, ngươi đã thức dậy rồi. Thật tốt quá, thật tốt quá!"
Nói rồi ôm lấy đầu Lý Phong....... Thượng đế phù hộ, Lý Phong không chết dưới lưỡi hái của con nhện....chắc cũng bị ngực của Mộ Tuyết làm cho nghẹt thở(trời, sướng).
Quần áo của nàng đã dùng để băng bó vết thương cho Lý Phong, nhiệt độ sa mạc như vậy mà Mộ Tuyết chỉ mặc có mỗi nội y, cũng khó trách sẽ thành bộ dáng này, mà quần áo của Lý Phong bị dịch thể của con nhện dính vào khẳng định cũng không thể dùng được.
"Khái khái. Không có việc gì, cái mạng nhỏ của ta rất kiên cường, con nhện ở đâu. Bây giờ là lúc nào rồi?"
"Ngươi đã hôn mê năm giờ rồi. Bây giờ chắc là rạng sáng. Bên ngoài vẫn là một mảng đen nhánh, chúng ta phải chờ một chút . " Mộ Tuyết cẩn thận nói với Lý Phong, đối với việc chính mình xuân quang xạ tiết căn bản không thèm để ý, hoặc là nói. Nàng để mặc cho Lý Phong hưởng dụng.
Mộ Tuyết đã lớn đến tuổi này rồi. Mặc dù nàng chính mình cũng không nguyện ý thừa nhận. Hơn nữa liên tục trải qua mấy lần sinh tử rồi. Ai còn để ý cái chuyện này nữa?
Mộ Tuyết rất tự nhiên, làm cho Lý Phong có chút vô ý. Đương nhiên là ngoài mặt sẽ không lộ ra, bất quá càng thưởng thức nữ hài tử này hơn. Không. Hẳn là chiến hữu, một loại tính cảm chiến hữu. Tương đối có tiềm chất làm chiến sĩ. Phải biết rằng bộ đội trên mặt đất cùng bộ đội trên vũ trụ là hai khái niệm hoàn toàn khác hẳn nhau. Có thể thích ứng với mặt đất đích tàn khốc, khẳng định sẽ không sợ chiến trường trên vũ trụ, nhưng chiến trường vũ trụ mà nói. Cũng không thể chắc chắn là thích ứng được với mặt đất khắc nghiệt này, đương nhiên đây không phải là so về kí thuật.
Mà Mộ Tuyết đều đã trải qua hai loại tình huống này. Tuyệt đối là siêu cấp vĩ đại, đây quả thật không phải là nữ hài tử chỉ biết đọc sách.
"Ha ha. Khó trách tinh thần lại tốt như vậy, đã ngủ lâu như vậy. Đây là cách trị liệu có tác dụng nhất nha. "
Mộ Tuyết cũng không nói gì. Tuyệt cảnh phùng sinh luôn là sự tình rất vui vẻ. Lúc này có cười to cũng không có gì là lạ.
Vậy là đã biết được trong trụ sở này đang cất dấu bí mật gì rồi.
Mộ Tuyết đã không nề hà gì trước mặt Lý Phong, tuy rằng chằng khờ này có lẽ cũng chưa nhận ra. Nhưng quan hệ của hai người đã có bước chuyển biến rất vi diệu, nó sẽ tiếp tục diễn biến ra sao?
Tất cả hãy chờ đợi thì sẽ biết thôi!!!!!