Mục lục
[Dịch] Cơ Động Phong Bạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này Lý Phong chỉ muốn làm một việc ra trò... nhất định phải thi đậu vào học viện quân sự Alan. Trước đây thì khả năng đó rất thấp, nhưng giờ hắn đã có 50% cơ hội rồi...

“Hôm nay tan học đừng có chuồn, cùng tôi luyện tập đi!”

“Không phải vậy chứ, cậu làm thật đấy à?”

“Thật thì sao? Dù làm phóng viên thì cũng cần thể lực, sức khoẻ của cậu đang rất không ổn! Đừng chạy, cậu không phải đối thủ của tôi đâu...!”

Mã Khả nhăn nhó hết cách, đành phải chấp nhận số mạng rủi ro. Tối qua gã đã thử phản kháng, đáng tiếc đã bị "đàn áp" một trận nhừ tử... Trước Lý Phong, gã hoàn toàn không có khả năng kháng cự.

Mã Khả đâu biết, bản lĩnh của bạn gã hiện giờ, dù sát thủ chuyên nghiệp đến cũng chưa chắc còn mạng mà về...

Lý Phong bước đều đều, Mã Khả thất thểu theo sau, cả hai đi vào lớp... "Người nhớn" là thế, nhưng khi vào bài học Lý Phong cũng chẳng khác Mã Khả là mấy. Hắn vẫn không thể nào tiếp thu bài giảng của các giáo viên, ban đầu tuy có khả quan hơn nhưng cũng chỉ được một chút, chẳng mấy chốc hắn đã lăn ra ngủ...

Buổi học tiến hành theo hình thức mở, giáo viên giảng bài, học sinh ai muốn thì nghe, không nghe thì làm việc khác hay ngủ cũng không ai nhắc nhở, chỉ là tuyệt đối không được làm ồn...

Đến khi chuông reo Lý Phong mới lơ ngơ tỉnh dậy. Hắn không hứng thú gì với kiểu truyền đạt kiến thức cưỡng bức này, cứ tiếp tục như thế thà rằng định ra một kế hoạch luyện tập mới. Về sức khoẻ chắc chắn không vấn đề gì, nhưng phải chuẩn bị cho các cuộc kiểm tra tố chất khác của trường quân sự.

Đúng rồi, thế mới là chu đáo chứ, về nhà lên mạng tìm thông tin vậy!

Bất chợt, lớp học đang huyên náo bỗng im bặt, Mã Khả thụi mấy cái vào lưng hắn, Lý Phong giật mình ngẩng lên nhìn… Đường Linh!

Cô ta đến đây làm gì nhỉ?

Đó là ý nghĩ đầu tiên của Lý Phong, tuy Đường Linh vẫn xinh đẹp như thế, nhưng hắn đã không bối rối như trước nữa rồi.

Thực ra Đường Linh đã lưỡng lự rất nhiều lần mới quyết định đến gặp Lý Phong. Cả buổi chờ mà hắn không ló mặt, cũng chẳng nhắn tin gửi thư gì... Cục tức này thật quá to, không thể nuốt trôi được, cô phải hỏi xem tiểu tử kia vì sao bỏ hẹn, lại ngang nhiên không một lời giải thích?

Đường Linh không chắc sẽ găp Lý Phong, nhưng vừa đặt chân vào lớp cô đã biết hắn đang ở đó. Không phải cô nhìn thấy hắn, mà trong linh giác của cô Lý Phong rất nổi bật, độc nhất vô nhị, căn bản không phải tìm...

Hơn thế nữa, lần đầu tiên Đường Linh cảm nhận được một sự uy hiếp. Trước đây đó chỉ là một kiểu sức ép khiến cô tò mò, nhưng Lý Phong lúc này lại chẳng khác một con quái thú giấu mình, dù bề ngoài vô hại song mãnh khí bức người lúc nào cũng chực bùng ra...

Trấn tĩnh lại tâm trạng, Đường Linh chậm rãi đi về phía Lý Phong, lập tức mọi cặp mắt trong lớp đều ngóng theo nhân vật đình đám này... Tuy cùng là học sinh song đẳng cấp lại hoàn toàn khác nhau, khỏi phải bàn nữa, chẳng cần mấy năm sau Đường Linh hẳn sẽ trở thành một đại nhân vật, ngày ngày xuất hiện trên các trang tin cho mà xem.

“Bạn Lý Phong, tôi muốn nói chuyện riêng với bạn, không biết bạn có thời gian không?”

Mấy chục học sinh đều ngây mặt chẳng khác nào đang nằm mơ.. Công chúa GAD lại chủ động tìm một nam sinh nói chuyện, mà tiểu tử này còn là hạng tép riu của lớp nữa chứ?????

Mã Khả cũng chẳng khá gì hơn, quàng tay ôm cổ Lý Phong, líu ríu: “Tất.. tất nhiên không vấn đề gì! Bạn Đường Linh, tôi là... Mã Khả, chí cốt của Lý Phong...!”

“Ưm... tôi biết, rất vui được làm quen với bạn!” Đường Linh lịch thiệp đáp, haai mắt vẫn nhìn vào Lý Phong.

“Đi mau đi, để phụ nữ chờ đâu phải hành vi của nam tử hán!” Mã Khả còn sốt sắng hơn cả Lý Phong, gần như đã đẩy hắn ra cửa lớp.

Hai người vừa ra, bên trong lập tức ồ lên, mấy chục học sinh lập tức vây quanh Mã Khả... Đáng tiếc Mã Khả cũng chẳng biết gì hơn, chỉ là hôm trước nhìn thấy thiệp mời Lý Phong của Đường Linh, hôm nay thì thấy cô ta đến...

Hai người lặng lẽ bước theo hành lang, thực ra Đường Linh rất muốn nổi một trận lôi đình, thế nhưng không hiểu sao cô lại không thể mở miệng. Khí thế hừng hực trên người Lý Phong khiến cô hoàn toàn không phát tác nổi...

“Xin lỗi, hôm đó tôi cũng muốn đi nhưng lại phải nằm viện, dù sao tôi cũng rất xin lỗi...!” Cuối cùng là Lý Phong phá vỡ im lặng, dẫu sao khi đã nhận lời mời thì theo phép lịch sự cũng phải đến tham gia, có điều hắn quả thực không thể phân thân được.

“Ồ, nằm viện? Bạn làm sao, bị thương hay là bị bệnh vậy?”

Vừa dứt lời, Đường Linh đã hối hận... Đáng ra mình phải chất vấn một chút, hoặc giả có chấp nhận xin lỗi cũng phải rất miễn cưỡng, đằng này lại tỏ ra quan tâm hắn như vậy...!!!

“Ừm... bây giờ thì không sao rồi...” Lý Phong khẽ lắc đầu.

Nhìn vẻ thản nhiên của hắn, trong lòng Đường Linh dâng lên một cảm giác rất khó tả. Chưa bao giờ, chưa có gã trai nào lại trấn tĩnh được trước mặt cô như thế!

“Vậy thì tốt quá, nhưng quà sinh nhật thì vẫn phải có đấy...!” Đường Linh hoàn toàn không nhận ra, giọng của cô đã có chút kéo dài vẻ nũng nịu...

Lý Phong ngẩn người… Công chúa GAD... thực sự không biết mình phải tặng quà nào mới được đây?

“Bạn muốn quà gì?” (Không biết thì hỏi, có sao đâu!)

“Uh… để tôi nghĩ đã, nghĩ ra sẽ nói với bạn, thôi tôi về trước đây!”

Nhìn theo bóng Đường Linh rời đi, Lý Phong vẫn mơ hồ, không hiểu mình có điểm gì thu hút nàng công chúa xinh đẹp đó. Với hoàn cảnh của Đường Linh, đâu cần phải lãng phí thời gian với một kẻ vô danh như hắn? Dù sao thì Lý Phong vẫn rất vui, có thể ở gần với người trong mộng như vậy, cảm giác lúc nào chẳng tuyệt vời!

Nhưng mục tiêu của hắn lúc này đã không còn là Đường Linh nữa, mà là trở thành một chiến sĩ thực thụ, thậm chí một Tướng quân!

Lý Phong vừa bước vào cửa, lập tức bị Mã Khả chặn lại, những học sinh khác cũng dán mắt về phía gã. Đây đúng là chuyện giật gân, thậm chí có thể là đầu đề của khối tờ báo lớn!

Mã Khả không quên hắn đang lập chí trở thành phóng viên săn tin lá cải, chuyện khác có thể không hỏi, nhưng chuyện này nếu không biết thì chắc chắn sẽ khó chịu đến chết mất...

Lý Phong chuẩn bị kẻ, nhưng Mã Khả lại cảnh giác nhìn khắp xung quanh...

“Không phải bây giờ, đợi tan học hãy từ từ nói! Như thế gọi là tin tức độc quyền!” Mã Khả chẳng khác nào phát hiện được châu báu, phấn khích khoa tay.

“Cũng được, nhưng cậu phải hoàn thành chương trình luyện tập hôm nay, nếu không đừng hòng tôi hé ra một chữ!”

“Được rồi, biết rồi! Con trai gì mà mặc cả lôi thôi thế!” Mã Khả nhăn mặt không bằng lòng, nhưng gã biết Lý Phong cũng vì tốt cho mình, cũng chỉ huynh đệ thực sự mới lo chuyện rỗi hơi như thế.

Nhìn qua đám bạn học đang tò mò muốn chết kia, Mã Khả cảm thấy sung sướng lạ thường. Cảm giác biết một chuyện bí mật thật là tuyệt, nhất định mình phải trở thành phóng viên nổi tiếng nhất USE, không... phải nổi tiếng nhất cả hai nhân loại mới được!

Mã Khả luyện tập rất đơn giản, đối với Lý Phong thì đó không thể gọi là luyện tập được. Máy trọng lực đã trả lại, hai gã chỉ có thể vận động chân tay. Lý Phong cùng Mã Khả chạy bộ một quãng, sau đó đem chuyện ban ngày với Đường Linh kể sơ qua một lượt. Vốn hắn nghĩ chuyện chẳng có gì, nhưng Mã Khả nghe thì hai mắt ánh rực lên...

“Tiểu tử, không biết kiếp trước cậu tu mấy đời nữa! Với kinh nghiệm tình trường của tôi, đảm bảo Đường đại tiểu thư có ý với cậu rồi...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK