Lý Phong nhăn nhó nhắm mắt, chỉ muốn quai cho tên phá bĩnh kia một đấm. Mã Khả thuộc loại nam nhân háo sắc thành tính, hễ thấy phụ nữ ưa nhìn, bất luận tuổi tác lớn nhỏ đều phải tán tỉnh bằng được mới xong. Thảo nào gã lại quyết chí làm phóng viên chụp trộm cho tờ Bát Quái, đặng thể hiện hết khả năng sở trường.
Đáng tiếc nữ y tá lại không hề “thông cảm”, nghiêm mặt chỉ tay: “Mời cậu ra ngoài chờ, muốn nói gì đợi lát nữa bác sĩ đến! Học sinh Lý Phong, cảm giác của cậu bây giờ thế nào? Có khó chịu không?”
“Cảm ơn, tôi thấy rất tốt!”
Lý Phong vừa đáp vừa cười, điều này thì đúng là sự thật. Sau khi ngủ một giấc dài hắn không những hết đau đầu, thậm chí còn có cảm giác hết sức sảng khoái, chỉ là... có chút đói bụng... hây không, đói thê thảm...!
“Chị y tá, chị đúng là thiên sứ áo trắng mà! Lát nữa nhất định phải kiểm tra kỹ bạn tôi một chút, tuyệt đối đừng để sót mầm bệnh nào. Bạn tôi trông thế nhưng vẫn còn trinh trắng, nhỡ làm sao thì phí hoài lắm đấy...!”
Mặt Lý Phong xám xịt, đồ bại hoại Mã Khả này, vì muốn kiếm chuyện để nói nên chiêu đâm thọc nào cũng dám mang ra dùng. Tuy nhiên nữ y tá tỏ ra rất chuyên nghiệp, dứt khoát đẩy Mã Khả đang lèm bèm ra ngoài, đóng chặt cửa lại. Các kiểm tra chi tiết nhanh chóng có kết quả, cuối cùng là...
Rất tốt, bình thường hơn cả người bình thường, chỉ có dạ dày có phần sôi động đôi chút. Chuyện đó cũng là hết sức bình thường với một người vừa ngủ một mạch ba ngày ba đếm, thế nên học sinh Lý Phong đã có thể xuất viện ngay lập tức!
Về chuyện này Mã Khả vẫn có chút tiếc nuối. Tên Lý Phong chết tiệt kia, đã xúi quẩy sao không xúi quẩy cho chót, hắn mà nằm viện thêm mấy ngày thì có phải gã sẽ có thêm cơ hội tiếp xúc với mấy tiểu mỹ nhân y tá kia không? Mã Khả bức xúc đến độ phải than vãn ra thành lời, chuyện này làm Lý Phong tức điên chỉ muốn nện cho gã một trận, có điều vì sau đó Mã Khả mời hắn đi ăn nên Lý Phong đành “rộng lượng” bỏ qua...
Tuy nhiên chẳng bao lâu sau Mã Khả phải rưng rưng hối hận vì quyết định của mình. Nhìn hàng đĩa cao ngất liên tiếp chồng lên trước mặt Lý Phong, cuối cùng Mã Khả mói thấm thía một điều, “thực lực” của một người vừa ngủ liền ba ngày ba đêm quả là đáng sợ! Chưa đầy nửa tiếng, tiền tiêu vặt cả một tuần của Mã Khả đã chui cả vào bụng người khác rồi! Biết thế này dẫn hắn ra ăn cơm bụi cho xong! Lẽ nào đây chính là câu “thiên võng khôi khôi” như người xưa thường nói?!
Phải thêm nửa giờ đồng hồ ăn thật lực nữa Lý Phong mới tạm ổn. Hắn ngẩng lên nhìn khuôn mặt dài thượt của Mã Khả, nở nụ cười rạng rỡ: “Thân thể khoẻ mạnh, giờ phải bắt đầu hoạt động rồi. Ba ngày không đi lại, tưởng như mình là xác ướp đã nằm ba năm vậy!”
Mã Khả ủ dột nhìn chiếc thẻ tín dụng trong tay: “Xác ướp gì mà ăn như voi sống thế chứ! Thôi đi, chìa khoá nhà tôi đây. Cậu về một mình đi, tớ phải tìm một em nào đó an ủi tâm trạng não nề của tôi cái đã...”
“Ấy, ai bắt nạt cậu vậy?” Lý Phong vô tư nhìn điệu bộ đáng thương của gã bạn. Mã Khả hậm hực, chỉ muốn trào nước mắt (!)
Cha mẹ Mã Khả là thương gia khá thành đạt, có công ty riêng. Tuy không phải tập đoàn xuyên quốc gia, nhưng trong trường cũng có thể xem là có máu mặt. Hai người bận rộn suốt ngày, thường không về nhà, căn hộ rộng rãi sang trọng của gia đình Mã Khả trở thành cái ổ của hai gã. Lý Phong qua đêm ở đó là chuyện thường, cha mẹ cả hai gã không bao giờ hỏi.
Lý do chính để Lý Phong không về nhà là chiếc máy trọng lực của Mã Khả. Đây là thiết bị luyện tập hết sức đắt tiền, người bình thường không thể mua nổi. Mã Khả lấy lý do rèn luyện thân thể nằng nặc đòi cha mẹ gã mua chiếc máy này, kỳ thực gã đâu có định tập tành mà chỉ muốn thử xem *** với mỹ nữ trong môi trường không trọng lực cảm giác như thế nào, kết luận là rất bất tiện nên chỉ sau vài ngày là chán, bỏ mặc. Từ đó thiết bị này gần như trở thành sở hữu của Lý Phong...
************
Chờ hơn năm phút cho máy khởi động xong, Lý Phong hào hứng xông vào khoang. Ngoài game “Chiến tranh vũ trụ” ra, đây chính là nơi yêu thích nhất của hắn. Chớ thấy Lý Phong ham chơi game mà nghĩ hắn ham chơi hư hỏng, bởi đó là phương cách luyện tập chuẩn bị trở thành Chiến sĩ cơ động của hắn.
Tại thế kỷ XXIII này, trò chơi điện tử đã khác xa so với thời nó mới được khai sinh. Hơn hai trăm năm trước thế giới đã có trờ chơi “Chiến tranh các vì sao”, nhưng game “Chiến tranh vũ trụ” hiện nay lại khác hẳn. Đây là game mới phát triển sau khi hai nhân loại bùng nổ khai thác Vũ trụ, vì là game nên cả công dân bình thường và các binh sĩ đều có thể tham gia. Trước khi chơi, tình trạng cơ thể của game thủ sẽ tự động đăng nhập vào file, các Chiến sĩ cơ động trong trò chơi là mô phỏng, nghĩa là cả người chơi và đồ chơi đều hành động không khác mấy với thực tế. Nghiên cứu đã chỉ ra, mức độ trung thực của game “Chiến tranh Vũ trụ” so với thực tiễn là gần tám mươi phần trăm, đó là lý do trò chơi này được các binh sĩ quân đội khá ưa chuộng.
Game “Chiến tranh Vũ trụ” có nhiều loại Chiến sĩ cơ động, cấp thấp nhất chính là model BS001 (Battle Soldier 001?) do NUF chế tạo cách đây hơn 100 năm. Đây là thế hệ Chiến sĩ cơ động đầu tiên trên thế giới, chuyển động chậm, phương pháp tấn công đơn giản, sức mạnh không cao, thao tác khá khó khăn, cơ thể người bình thường nói chung không chịu đựng được. Dù là người Inventer hay người bình thường, khi chơi “Chiến tranh vũ trụ” đều không chọn model này, đơn giản vì kẻ nào chọn lái BS001 thì thua là cái chắc, thà tốn thêm ít tiền để được chọn một lại tối tân hơn may ra còn có chút cơ hội...
Trong thực tế, BS001 đã bị loại khỏi quân đội, chỉ còn một vài chiếc ở các mỏ khoáng sản hoặc tại các căn cứ huấn luyện tân binh. BS001 thao tác rất mệt mỏi, cả người Inventer cũng không muốn dùng dùng nữa.
Cao cấp hơn BS001 một bậc là “Chiến sĩ cơ động thường bị”, model phổ biến hiện nay trong cả NUF và USE.
NUF có hai loại Chiến sĩ cơ động, kị sĩ TM và Ma thú TN, trong đó “Kị sĩ” là Chiến sĩ cơ động hình người, được cải tiến trên cơ sở BS001, thao tác dễ dàng, thời gian phản xạ nâng cao khá nhiều, trang bị đao hợp kim Alfa và súng điện từ, thích ứng với hầu hết các môi trường. Khuyết điểm là khả năng di chuyển vẫn chưa cải thiện như mong đợi.
USE cũng có hai loại Chiến sĩ cơ động, Kanuo 3 và Normandi A, trong đó Kanuo 3 phổ biến hơn, chiếm đến 80% lượng sử dụng trong quân đội. Thực ra K3 là mô phỏng theo Kỵ sĩ TM, trọng lượng nhẹ hơn nửa tấn, thao tác cũng dễ dàng hơn, thích hợp với thể lực của con người. K3 linh hoạt hơn TM, tuy nhiên sức sát thương yếu hơn đôi chút. Trong chiến tranh thực tế, model này chủ yếu dựa vào số lượng để giành phần thắng.
Normandi A là loại không chiến, còn chưa mấy phổ biến, là Chiến sĩ cơ động duy nhất có trong bốn model cơ bản có thể bay, khả năng tác chiến trong không trung ở mức chấp nhận được. So với Ma thú TN thì Normandie có ưu thế rõ rệt, nhưng gặp phải máy bay đánh chặn thì lép vế hoàn toàn, việc tăng thêm một tính năng cũng khiến khả năng tấn công mặt đất bị giảm đi tương đối. USE chế tạo Normandie nhằm đối phó với Ma thú TN, đồng thời cũng là bước chuẩn bị cho sự ra đời của loại máy bay chiến đấu hoạt động 24/24 sau này.
Bốn model Chiến sĩ cơ động này là bốn lại thường dùng trong thực tế, cũng là các chiến binh được những game thủ chọn nhiều nhất. Trong game Chiến tranh Vũ trụ còn rất nhiều model tấn công hầm hố nữa, nhưng số người lựa chọn không nhiều. Không ai biết những loại máy đó có trong thực tế hay không, NUP và USE chắc chắn đều ẩn giấu thực lực, nhưng điều đó không hề làm giảm mức độ thịnh hành của game Chiến tranh vũ trụ trong cả hai nhân loại.
Như thường lệ, Lý Phong cởi trần bước vào khoang trọng lực. Cơ thể hắn không mấy tráng kiện, nhưng cơ bắp rất săn chắc. Tập luyện chăm chỉ hơn hai năm, bây giờ hắn đã thích ứng với trọng lực gấp đôi bình thường. Nghe nói Chiến sĩ cơ động cũng chỉ đòi hỏi có thế, tiếc là còn phải thi...!
Trời đất, không lẽ cứ phải thi mới vào được trường quân sự sao?
Đã mấy ngày không vận động, Lý Phong không khỏi cảm thấy háo hức. Vừa vào trong khoang, hắn làm ngay một bài khởi động đúng tiêu chuẩn quân sự. Bài tập này là do cha Mã Khả xin về, có điều gã không mảy may hứng thú. Nhìn Lý Phong suốt ngày chui ra chui vào khoang máy, Mã Khả chỉ trề môi dè bỉu. Với gã thì chùng nào còn có sức, chi bằng dùng tán tỉnh mấy em xinh đẹp còn hơn, tội gì phải lãng phí với đống sắt lạnh ấy...
Tập mười phút, Lý Phong hơi ngạc nhiên khi thấy cơ thể vẫn chưa nóng. Bình thường lúc này hắn đã phải mướt mồ hôi rồi chứ? Vậy mà không hiểu sao hôm nay không hề có cảm giác gì, hay là máy hỏng?
Lý Phong nhìn lên bảng điều khiển, tất các chỉ số đều bình thường, thế là thế nào?
Hắn tăng trọng lực lên hai lần rưỡi, không thấy gì! Ba lần… vẫn chẳng có chút mệt mỏi, chẳng lẽ máy hỏng thật...?
Lý Phong lục tìm catalogue, theo hướng dẫn trong sách chỉnh lại máy từ đầu đến cuối… vẫn không có cảm giác gì...
Gặp ma rồi sao? Lẽ nào bị sao băng rơi trúng nên sinh ra ảo giác?