Mục lục
Ảo Ảnh Chợt Lóe - Nhất Trản Dạ Đăng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Khí sắc của cô không tồi.” Tiểu Viên khẽ cười với cô ấy, nhẹ giọng hỏi: “Bộ phim lần trước quay xong chưa?”

Lời này ôn hòa tùy ý, dường như thật sự giống tán gẫu với bạn bè.

“Ừ, kinh phí phim chiếu mạng có hạn, chỉ quay có một tháng.” Lục Tĩnh Niên mỉm cười, thái độ không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.

“Tới lúc đăng lên thì báo WeChat tôi hay một tiếng……”

Trâu Nhất Nhụy bên cạnh mới vừa rồi kiểu sao cũng được nay đã vẫy tay với Lục Tĩnh Niên. Thời điểm cô nàng mới vừa thành danh thì đã bị xách đi so sánh với Lục Tĩnh Niên, mỗi lần đều bị cô ấy đè ép một chút. Lúc trước cô nàng và Lục Tĩnh Niên cũng chính là thể hiện xã giao ngoài mặt, duy trì bề ngoài “tốt đẹp” cho các fan xem.

Từ sau cuộc chiến quan hệ công chúng lần đó, lúc đầu cô nàng cũng oán hận Lục Tĩnh Niên. Cô ta muốn khui tình yêu ra thì trực tiếp mà khui, kéo mình qua cầu làm cái gì, sau cùng rơi vào kết cục bị “cấm sóng”, chính là Lục Tĩnh Niên tự làm tự chịu.

Chẳng qua cùng là con gái, cô nàng cũng ngứa mắt sự bạc tình bạc nghĩa của Phương Hạo, chỉ là việc này thì liên quan cái rắm gì với cô nàng?

Lúc sau biết được tin tức Lục Tĩnh Niên tự sát không thành, cô nàng càng cảm thấy cô ta rõ ngốc, không phải chỉ là một thằng đàn ông ư?

Lục Tĩnh Niên tuy rằng trông không được đẹp như cô nàng đi, nhưng tốt xấu gì cũng là diễn viên nữ có tiếng, cái cũ không đi cái mới sẽ không tới, sao cứ luẩn quẩn trong lòng?

Phí cho cô nàng trước kia còn coi Lục Tĩnh Niên là kẻ thù tưởng tượng, hóa ra cô ta chỉ là một kẻ yêu đương mù quáng.

Nhưng cớ sao Hướng Tiểu Viên đối xử tốt như vậy với cô ta? Hai người này còn đã thêm WeChat trước rồi?

Bạn thân của Hướng Tiểu Viên sao không phải là mình chứ?

Trâu Nhất Nhụy bỗng có cảm giác nguy cơ nghiêm trọng. Vất vả lắm cô nàng mới kết giao được với Hướng Tiểu Viên, cô nàng lại không cho phép cô đối xử với cô gái khác tốt hơn cô nàng.

Cô nàng vội vàng tham gia trò chuyện: “Thế cũng nói với tôi một tiếng đi……”

Lục Tĩnh Niên nhìn cô nàng một cái, nhàn nhạt cười cười, không nói gì.

Trâu Nhất Nhụy khoanh lấy cánh tay của Tiểu Viên, nhìn chằm chằm cô ấy, nở nụ cười tựa như thị uy.

Vào ngay lúc này, có một tiếng nói ở sau lưng ba người các cô, từ xa đến gần: “Chà, các cô thật náo nhiệt nha!”

Tiểu Viên quay đầu thoáng nhìn, là một vị diễn viên nữ xa lạ với cô, hình như họ Quách?

Vóc dáng cao gầy, muốn cao hơn một chút so với ba người các cô, ánh mắt trong trẻo, mặt nhỏ vô cùng, trước hết vươn tay về phía Tiểu Viên: “Hi, tự giới thiệu một chút, tôi tên gọi Quách Chỉ Lộ.”

Tiểu Viên mỉm cười khẽ bắt tay với cô ta, trong đầu vẫn có ấn tượng với cái tên này. Quách Chỉ Lộ, có một đợt đạt giải Kim Tử Kinh (*) dành người mới giỏi nhất, năm nay chỉ mới 23 tuổi.

(*) Giải Kim Tử Kinh (: 金紫荆奖;: 金紫荊獎,: Golden Bauhinia Awards) là một liên hoan phim được tổ chức bởi Hiệp hội phê bình phim Hồng Kông. Lễ trao giải đầu tiên diễn ra vào năm 1996. (theo wikipedia)

Điều không thiếu nhất trong giới giải trí chính là người có tài hoa có diễn xuất. Có thể bạn đang tự cảm thấy hài lòng với chính mình đấy, nhưng hơi không chú ý một chút thì sẽ người càng đáng gờm hơn càng trẻ tuổi hơn nhảy lên đầu.

“Tôi từng xem phim của cô, tôi rất thích cô.” Quách Chỉ Lộ cười với Tiểu Viên: “Hy vọng chúng ta có cơ hội hợp tác nha.”

Tiểu Viên gật đầu mỉm cười: “Nhất định.”

“Vậy gặp lại sau, tôi đi chuẩn bị trước đây.” Quách Chỉ Lộ vẫy tay với cô, rồi đi tới một bên khác. Từ đầu tới cuối đều chẳng để mắt đến Trâu Nhất Nhụy và Lục Tĩnh Niên bên cạnh.

Trâu Nhất Nhụy khẽ bĩu môi, lần này bất giác liền nói chuyện với Lục Tĩnh Niên: “Cô xem tôi và cô hai người đứng sờ sờ trước mặt cô ta, thế mà cô ta có thể làm như không thấy!”

Lục Tĩnh Niên thoáng nhún vai, khẽ mím môi.

“Tôi cũng không quen biết cô ta, lần đầu tiên gặp.” Tiểu Viên thấp giọng nói.

“Cô ta…… sau khi cầm được cái giải người mới của Kim Tử Kinh gì gì đó thì ngày ngày đều mua bài lên báo về diễn xuất tốt. Mấy phương tiện truyền thông đó còn nói cô ta là 'tiểu Hà Thần Ảnh', 'người nối nghiệp Hà Thần Ảnh' gì ấy……” Trâu Nhất Nhụy vừa cung cấp thông tin cho Tiểu Viên, vừa âm thầm trợn trắng mắt.

“Cái gì?” Tiểu Viên lẩm bẩm một tiếng: “Da mặt thật dày!”

Được rồi, cô chẳng còn chút ấn tượng nào với Quách Chỉ Lộ nữa.

Thử vai bắt đầu từ 9 giờ, Lục Tĩnh Niên là người đầu tiên có mặt, cũng là người đầu tiên đi vào.

Người xung phong đi đầu thật sự can đảm đáng khen. Tiểu Viên giơ ngón tay cái với cô ấy, cô ấy khẽ cong mắt, rồi đi vào.

Khi cô ấy đi vào bước chân nhẹ nhàng, lúc ra tới sắc mặt hơi hơi ngưng trọng. Nghệ sĩ thử vai xong thì phải tới một phòng khác nghỉ ngơi, cũng có thể rời đi trước, cho nên những người khác cũng không lấy được tin tức hữu dụng gì từ nét mặt của cô ấy.

Qua một giờ sau, nghệ sĩ nữ từng người một đi vào, vẻ mặt khi ra tới lần lượt càng kém hơn trước, đã tự rời đi thẳng rất nhiều.

Chờ đến 11 giờ, Tiểu Viên thử vai xong, đi tới phòng nghỉ bên cạnh, thì phát hiện chỉ có Lục Tĩnh Niên cùng Trâu Nhất Nhụy ở đó.

“Hai người còn chưa đi?” Tiểu Viên đi vào.

Lục Tĩnh Niên cười nói: “Chờ cô.”

Trâu Nhất Nhụy bật một cái ngáp nho nhỏ, chậm non nửa nhịp sau câu trả lời của Lục Tĩnh Niên, bèn vội bắt kịp: “Ừ ừ, tôi cũng chờ cô.”

Cả căn phòng nghỉ chỉ còn lại ba người các cô, những nghệ sĩ khác đều đã rời đi.

“Vẫn là lần đầu tiên tôi nhìn thấy đoàn người thử vai đông tới như vậy.” Tiểu Viên thở dài một hơi.

“Đúng vậy, lúc ấy tôi thật căng thẳng.” Lục Tĩnh Niên vẫn còn sợ hãi một chút.

Trâu Nhất Nhụy lúng túng thoáng sờ đầu, có thể cô nàng quả thật là “bên liên quan”, cho nên cảm giác vẫn ổn……

Tổng biên kịch Từ Thù Dân, giám chế Trần Vân Tú, nhà sản xuất chính, đạo diễn, phó đạo diễn, đạo diễn tuyển vai, còn có hai vị trợ lý biên kịch.

Tổng cộng tám người, một hàng thật dài, trông đặc biệt uy nghiêm.

“Tôi chỉ biết đạo diễn Trần, ông ấy là giám chế trong đoàn đây.” Tiểu Viên hơi kinh ngạc một chút: “Đạo diễn trông còn trẻ hơn tôi, cũng rất lạ mặt.”

Gầy gầy yếu yếu, da dẻ rất trắng, dáng vẻ nhìn giống sinh viên.

“Đạo diễn là người mới, là con trai thầy Từ.” Miệng Trâu Nhất Nhụy khẽ mấp máy, cất tiếng nho nhỏ vừa đủ để hai người các cô nghe được: “Đồng Hoa tụi tui cũng lo lắng á, cho nên đạo diễn Trần bèn đã 'nhận nhiệm vụ lúc nguy cấp'.”

“Thầy Từ cũng là một trong những giám chế của bộ phim này.”

Lục Tĩnh Niên cùng Hướng Tiểu Viên có vẻ như suy tư.

“Vừa rồi khi Quách Chỉ Lộ kia ra tới mặt mày trông hớn hở thật sự, cảm giác như thể nhân vật kia đã xác định là cô ta rồi.” Trâu Nhất Nhụy bĩu môi.

“Thời gian cô thử vai thật dài.” Lục Tĩnh Niên nói, nghĩ nghĩ rồi nói bổ sung: “Hình như là dài nhất.”

“À, ba nhân vật tôi đều thử hết.” Thử vai xong cả rồi, cũng có thể nói ra, Tiểu Viên thẳng thắn cho biết: “Chả qua nhìn thái độ bọn họ rất mơ hồ, còn bảo tôi trước hết đừng đi vội.”

Lục Tĩnh Niên cùng Trâu Nhất Nhụy thoáng liếc nhìn nhau, mặt lộ vẻ nghi hoặc.

Trâu Nhất Nhụy nói: “Dù sao cũng kết thúc rồi, cũng chả có cái chi khó nói, nhân vật tôi thử vai là công chúa Sùng An.”

Lục Tĩnh Niên cũng thẳng thắn nói: “Tôi cảm thấy nhân vật hai vị công chúa không có khả năng đến lượt tôi, nhân vật tôi thử vai chính là cung nữ Tố Hà.”

Đôi mắt Tiểu Viên hiện ý cười, nhìn Lục Tĩnh Niên: “Tố Hà cũng là lựa chọn đầu tiên của tôi.”

Trâu Nhất Nhụy thở ra một hơi, tiếp đó nhìn lướt qua giữa hai người các cô, đều chọn Tố Hà? Cô nàng lúng ta lúng túng: “Ôi, vậy hai người……”

Thật đúng là vẫn khó mà nói ai sẽ được nhìn trúng.

Lúc này Lục Tĩnh Niên chợt cười với Tiểu Viên. Khi trước nụ cười của cô ấy nhìn khéo léo lịch sự, lại có chút hời hợt, nụ cười lúc này mới có cảm giác chân thật, mang chút trêu đùa giữa bạn bè mới có: “Bọn họ sẽ không chọn cô diễn nhân vật Tố Hà này.”

Tiểu Viên: “A?”

“Hướng Tiểu Viên không thích hợp với nhân vật Tố Hà.” Từ Thù Dân xoa xoa giữa mày nói: “Tướng mạo Tố Hà chỉ thanh tú, khí chất dịu dàng uyển chuyển……”

Nhà sản xuất chính suy tư, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Trần Vân Tú: “Ý kiến của giám chế Trần thì sao?”

“Hình tượng của Tiểu Viên quả thật không phù hợp với Tố Hà, cô bé quá loá mắt.” Trần Vân Tú thở dài, cười nói.

“Đứa nhỏ này thật sự diễn rất được, ba nhân vật đều thích hợp, hình tượng nhân vật Tố Hà mà cô bé nhắm vào này lại cách biệt xa nhất.” Mái tóc dày của Từ Thù Dân hơi bạc trắng, nhìn ra được dáng vẻ chàng trai khôi ngô hồi còn trẻ: “Nếu cô bé diễn Tố Hà, tôi cho là người xem chắc chắn sẽ mắng chúng ta mắt mù ha ha ha ha.”

Những người khác cũng cười ha ha ha.

Nhà sản xuất chính sau khi cười xong thì hỏi: “Vậy Sùng An Sùng Bình hai nhân vật công chúa này mọi người có diễn viên nhìn trúng chưa?”

“Quách Chỉ Lộ thích hợp diễn công chúa Sùng Bình nhân vật tuổi nhỏ hơn,” đạo diễn tuyển vai nói: “Trong màn thử vai vừa rồi, cô bé diễn ra được sự ngạo nghễ và phong thái cao quý của Sùng Bình.”

“Ừ, tôi cũng cảm thấy như vậy.” Phó đạo diễn cũng nói phụ họa.

Từ Thù Dân cũng gật đầu.

Nhà sản xuất chính vỗ tay: “Được, vậy xác định được một vị.”

Công chúa Sùng An mọi người đã ngầm hiểu trong lòng, chẳng qua vẫn thể hiện bên ngoài một chút.

“Công chúa Sùng An thì do Trâu Nhất Nhụy biểu diễn.”

“Thật ra mà nói, thực lực của cô bé, hình tượng khí chất và độ phổ biến, tổng hợp lại là thích hợp nhất.” Lời này cũng là thật, đạo diễn tuyển vai nói: “Mấy năm nay diễn xuất của Trâu Nhất Nhụy cũng vẫn luôn đang tiến bộ.”

Mọi người gật gật đầu, cũng chẳng nói gì. Nhân vật công chúa Sùng An cũng không khó nắm bắt, liền nhất trí thông qua như vậy.

“Vậy chỉ còn lại Tố Hà.”

“Lão Từ, vậy ông vừa ý ai diễn Tố Hà đây?”

“Tôi cảm thấy……” Từ Thù Dân cầm bút gõ vài cái trên giấy: “Tôi cảm thấy đứa nhỏ đầu tiên tiến vào không tệ, cô bé tên gọi gì nhỉ?”

“Lục Tĩnh Niên.” Trần Vân Tú lật danh sách một chút, nói.

“Nhân vật này nếu diễn tốt được thì càng muốn nổi bật hơn so với hai vị công chúa, nếu là Lục Tĩnh Niên……” Phó đạo diễn có chút do dự: “Nếu là trước kia, thì quả thật là không có vấn đề……”

Từ Thù Dân khó hiểu, liền hỏi thử nguyên nhân.

Đạo diễn tuyển vai nói mấy câu tóm tắt nhanh.

“Đó là chuyện riêng của cô bé, cái tôi nhìn trúng là thực lực của cô bé.” Từ Thù Dân không thèm để ý mà phất phất tay.

Đạo diễn tuyển vai gật đầu nói: “Được, tôi sẽ trao đổi với Bác Nghị, xem bọn họ bên kia có chịu ký hay không. Để phòng ngừa, Tố Hà phải tuyển một diễn viên dự bị.”

“Thế Hướng Tiểu Viên kia……” Nhà sản xuất chính hỏi: “Phải làm dự bị của vai Tố Hà sao?”

“Vậy thì không được.”

“Quá đáng tiếc mà.”

“Trịnh Quý Phi trái lại thật diễm lệ, đáng tiếc tuổi tác Hướng Tiểu Viên quá nhỏ không tương xứng.”

“Trịnh Hoàn sắp lịch rồi.” Đạo diễn tuyển vai nói: “Lúc trước chúng ta đã xác định xong xuôi nhân vật Trịnh Quý Phi là cô ấy rồi.”

Trịnh Hoàn, đạt thị hậu (*) hai giải Phi Thiên và Bạch Ngọc Lan, chủ động gọi điện thoại tới đoàn phim nói muốn tham gia diễn.

(*) Thị hậu: danh hiệu chỉ nữ diễn viên đoạt giải thưởng xuất sắc ở mảng phim truyền hình, khác với ảnh hậu (phim điện ảnh)

“Hướng Tiểu Viên quả thật là diễn viên trẻ rất giỏi, đáng tiếc……” Trần Vân Tú than thở cảm khái, lật kịch bản: “Thật đúng là vẫn chẳng có nhân vật nào của chúng ta phù hợp với cô bé……”

Nhà sản xuất chính nói: “Thế đành phải chờ hợp tác lần sau rồi, ok, buổi thử vai hôm nay coi như thuận lợi.”

Mọi người bàn bạc một chút: “Còn thiếu nhân vật quan trọng chúng ta vẫn chưa tuyển ra được ở bên phía các diễn viên nam kia, đóng vai nội thị Lương Tịch……”

“Đúng vậy, những nghệ sĩ nam trẻ tuổi tới thử vai mấy ngày trước đều không thích hợp, chẳng thể diễn ra được, chúng ta tìm đã lâu lắm rồi……”

“Lão Từ, lỡ như tìm không được, hay là ông cân nhắc một chút, điều chỉnh tuổi Lương Tịch lớn hơn một tí?”

Từ Thù Dân nhíu chặt mày, lắc đầu: “Thế thì không được!”

Mọi người đang thảo luận, thì Từ Mộc Dịch – người từ đầu tới cuối đều chẳng hề nói gì chợt đằng hắng, cậu ta đeo một cặp mắt kính gọng tròn màu đen: “…… tôi, tôi cảm thấy……” Giọng nói quá nhỏ, vậy nên cũng chẳng có ai chú ý tới cậu ta. Cậu ta hít một hơi, tháo mắt kính xuống, nâng tiếng cao hơn:

“Tôi cảm thấy……”

Vĩ Trang dựa vào sofa, một tài liệu màu xanh lá cây mở ra trong tay, ngón tay thon dài của cô ấy đỡ lấy cằm, làm thành dáng vẻ suy tư.

“Sùng An, Sùng Bình, Tố Hà.” Ngòi bút của cô ấy lướt qua mấy cái tên từ trên trở xuống, rồi dừng lại. Đôi mắt cô ấy hơi hơi nheo lại, viết hai chữ lên giấy: “Lương Tịch.”

Sau khi viết xong, cô ấy lấy bút thoáng khoanh tròn đánh dấu quan trọng cái tên “Lương Tịch” này, trong đôi mắt lạnh lùng nhàn nhạt nhuộm lên một chút ý cười.

Cùng lúc đó, Từ Mộc Dịch thoáng đẩy mắt kính, cuối cùng thành công nói ra ý nghĩ của mình: “Tôi cảm thấy Hướng Tiểu Viên có thể diễn Lương Tịch. Lương Tịch nam sinh nữ tướng (*), ngoại hình đặc biệt tốt, tự bản thân mang một vẻ đẹp lạnh lùng mà rực rỡ.”

(*) Nam sinh nữ tướng (男生女相): người khi sinh ra là con trai (hoàn toàn về mặt sinh học) nhưng vẻ ngoài trông như con gái.

“Trước đây tôi có từng xem bộ phim chiếu mạng kia của Hướng Tiểu Viên diễn, cô ấy diễn một người chuyển giới. Tôi cảm thấy cô ấy có thể thử thế vai một chút, dù sao với Lương Tịch, chúng ta đã thử rất nhiều diễn viên nam đều không hài lòng, bằng không thì để cô ấy thử xem?”

Đôi mắt một mí của Từ Mộc Dịch khẽ cong sau cặp kính gọng tròn, nhẹ giọng đề nghị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK