Mục lục
Ảo Ảnh Chợt Lóe - Nhất Trản Dạ Đăng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Buổi sáng lúc 9 giờ, Thái Quyển và Điền Điền đã tìm một vòng lớn khu vực lân cận tiểu khu, mà vẫn không tìm được bóng dáng Tiểu Viên.

Điền Điền gấp đến độ muốn báo cảnh sát, bị Thái Quyển ấn giữ lại.

“Anh ơi, di động của chị Viên tắt máy, buổi sáng 8 giờ em qua liền không thấy người, vali hành lý cái gì cũng không hề động đến, chỉ thiếu một chiếc áo khoác. Anh ơi, làm sao bây giờ?” Điền Điền gấp đến mức đỏ cả hốc mắt.

Thái Quyển cắn ngón tay nghĩ ngợi: “…… trước hết em đừng gấp gáp, Tiểu Viên có thể…… đã đi tìm bạn rồi.”

Điền Điền nhìn anh ấy với hoài nghi, là bạn dạng gì chứ?

Thái Quyển vừa muốn nói để cô bé đợi một tí, anh ấy gọi cú điện thoại xác nhận một chút, thì di động của anh ấy đã vang lên trước một bước.

Anh ấy bắt máy lên, alo một tiếng, liền đi mấy bước tránh khỏi Điền Điền.

“Anh Thái à, nói với ngài một tiếng, cô Hướng hiện tại đang ở chỗ đó của tổng giám đốc Vĩ, ngài không cần lo lắng.”

Thái Quyển lập tức thở phào nửa hơi nhẹ nhõm, nửa còn lại vẫn dìm lại: “Vậy, chỗ chị Nguyễn Thanh, tôi nghĩ cái lý do đi nói……”

“A, ha ha không cần, tôi đã hẹn cô ấy rồi, bây giờ sắp gặp mặt liền, để tôi nói.”

Nửa hơi tụ lại ở ngực trong nháy mắt biến thành cục đá suýt chút nữa làm Thái Quyển nghẹn chết: “Hả?”

Thật ra Nguyễn Thanh còn không biết là ai hẹn cô ấy. Khi sáng nhận được một cuộc điện thoại, sau đó liền có một chiếc Benz ít gây chú ý chờ cô ấy, chở thẳng đến một quán cà phê rất riêng tư.

Suốt một đường Nguyễn Thanh đều nắm lấy di động, lên đến phòng bao nhỏ trên lầu hai của quán cà phê, tín hiệu của di động đều bị chặn.

Quý cô ngồi ở trước mặt cô ấy ăn mặc cao sang, xách chiếc túi trị giá ít nhất là mười vạn (khoảng 3 tỉ rưỡi VNĐ), nhìn vẫn có chút lai lịch. Chỉ là chờ tới sau khi cô ta tự giới thiệu, Nguyễn Thanh còn ngây người choáng váng hơn.

Trợ lý riêng của Vĩ Trang, vì sao tìm cô ấy?

Đương nhiên cô ấy biết Vĩ Trang, nhân vật cấp bậc trùm tiếng tăm lừng lẫy trong nghề, là trùm của trùm.

Nguyễn Thanh lăn lộn trong xã hội đã nhiều năm, cho dù cả một đống lớn suy đoán trong lòng, thì ngoài mặt cũng là tươi cười khéo léo không chút biến sắc. Nhưng chờ khi nghe xong lời của đối phương, thì nụ cười tươi của cô ấy cứng ngắc ở trên mặt, dần dần đến cơ quan toàn thân đều cứng đờ lại, cuối cùng cả người hóa đá.

Trợ lý Cao cười tủm tỉm nhìn vẻ mặt của Nguyễn Thanh, cười tủm tỉm mà uống cà phê.

【 Không vội, có rất nhiều thời gian cho cô tiêu hóa ha ~】

Nguyễn Thanh thật vất vả mới sắp xếp lại mạch suy nghĩ, nhưng quả thật là sốc quá mức, há miệng mấy lần cũng chưa nói nên lời.

“Tổng giám đốc Nguyễn, ngài biết tình huống là được, ngài không cần bận tâm cái khác, với lại tôi có thể hỏi một chút sắp xếp lịch trình kế tiếp của cô Hướng chứ?”

“…… Kế tiếp,” Nguyễn Thanh vậy mà trả lời vấp váp. Cô ấy thoáng ngừng, mới chậm rãi đáp: “Không có sắp xếp gì trong một tháng, chỉ cho cô ấy nghỉ ngơi.”

Trợ lý Cao để lộ nụ cười hài lòng, hơi gật đầu.

【 Này vẫn không khác biệt lắm, chớ quấy nhiễu sếp tổng chúng ta hẹn hò! 】

Cũng không biết có phải Nguyễn Thanh nhạy cảm quá hay không, trông nụ cười này mà khiến cô ấy có chút thấp thỏm trong lòng. Phải biết rằng người phụ nữ này lại là trợ lý riêng của Vĩ Trang, nói cách khác, ý kiến của cô ta có thể đại diện cho ý kiến của Vĩ Trang.

Cô ấy cân nhắc trả lời: “Đương nhiên, tôi cũng sẽ lưu ý có kịch bản tốt một chút hay không.”

Nụ cười của trợ lý Cao càng nồng đậm hơn, đáp: “Có tổng giám đốc Nguyễn ở bên cạnh cô Hướng, chúng tôi cũng yên tâm.”

【 Không chỉ sếp Vĩ nha, 'người làm vườn' chúng tôi cũng watching you! (đang dòm ngó cô) 】

Một nỗi áp lực to lớn nặng trịch thình lình xuất hiện, tập kích ép tới, khóe môi Nguyễn Thanh khẽ giật, thoáng cười.

Trợ lý Cao lấy một bản hợp đồng từ trong túi ra: “Tổng giám đốc Nguyễn ngài xem thử?”

……

Tiểu Viên nhô đầu ra từ bể bơi, những giọt nước chảy xuống rào rạt trên mặt.

Cô ngửa đầu nhìn phía trên, mưa nhỏ hơi dày đặc chi chít, đập vào từng ô cửa mái kính trên đỉnh đầu.

Trời âm u, cô bơi ở bể bơi nơi tầng thượng của chỗ Vĩ Trang ở. Lau đi giọt nước trên mặt, cô bơi tới hướng cạnh bể bơi, xương bả vai tinh xảo trên chiếc lưng trắng như tuyết giống hình bươm bướm, nhỏ nhắn duyên dáng.

Nước bể bơi thì ấm, trên ghế dựa cạnh bể bơi đặt khăn lông lớn mềm mại và áo choàng tắm, cách đó không xa còn có một vị nữ quản gia ăn mặc thẳng thớm, kiệm lời chờ lệnh của cô.

Cô cũng đã tới chỗ Vĩ Trang ở mấy lần. Lúc trước tưởng một tầng một căn hộ, hóa ra là một căn hộ hai tầng lầu. Vĩ Trang có vài vị quản gia, mỗi buổi sáng ban ngày sẽ đi lên từ thang máy, tiến hành vệ sinh cho mấy tầng lầu của sếp tổng, sắm sửa thêm vật dụng, vv… Ban đêm trừ phi có điện thoại của chủ nhà, bằng không thì không thể đi lên.

Vị nữ quản gia này hẳn là được căn dặn đặc biệt cũng để phục vụ cho cô.

Tiểu Viên uống một ngụm sữa bò nóng. Lúc cô tỉnh lại cũng sắp giữa trưa rồi, còn mơ màng ngây ngốc, chuyện tối hôm qua đều rời rạc.

Luôn cảm thấy bản thân hình như đã quên mất chuyện gì đó quan trọng, Tiểu Viên cắn ống hút.

Khi cô tỉnh lại, phát hiện bản thân đã ngủ ở trên giường, là trong căn phòng lần trước cô ngủ lại. Trong đầu một mảng trống rỗng, cái có thể suy đoán là ——

Là Vĩ Trang ôm cô ngủ say đến trên giường, còn đắp chăn cho cô.

Vừa nghĩ như vậy, mặt của cô đều đỏ hết lên.

Một lát sau, điện thoại gọi vào đến, có vị nữ quản gia đang chờ cô.

Chờ khi cô đã ăn mặc ổn thỏa, ăn bữa sáng, còn có một vị bác sĩ chờ cô, hỏi cô đã uống loại thuốc ngủ gì, đo nhiệt độ cơ thể của cô, hỏi tình hình ăn uống gần đây nhất của cô.

Tiểu Viên nói đã có bác sĩ dinh dưỡng lên thực đơn cho cô, nhưng cô không nhớ rõ cụ thể.

Bác sĩ cười nói không sao, sẽ lên lại lần nữa cho cô. Nhưng về sau, đã uống thuốc ngủ thì nhất định không thể uống rượu nữa.

Tiểu Viên gật đầu lia lịa, bác sĩ cũng để lại thuốc ngủ.

A, Tiểu Viên mới nhớ ra, tối hôm qua hình như cô đã uống rượu vào, lại còn uống rượu trong ly của Vĩ Trang.

Ôi, tối hôm qua rốt cuộc cô đã làm bao nhiêu chuyện hồ đồ đây?

Cô thoáng liếc nhìn nữ quản gia, thật sự không quá quen có người ở bên cạnh “hầu hạ” cô, cô liền cất giọng nói với quản gia: “Cô không cần ở chỗ này đâu, tôi chẳng có việc gì.”

Nữ quản gia hơi hơi cúi người với cô, xoay người liền rời đi.

“Cảm ơn nha.” Tiểu Viên còn vẫy tay với cô ấy, uống cho xong sữa bò.

Thật ra cô có biết tình trạng của bản thân. Một là nhập vai quá sâu, hai là bởi vì một ít trải nghiệm của bản thân. Lúc ở đoàn phim đã có cảm giác phần nào, may mà trước kia từng trị liệu, cũng chẳng quá hoảng hốt.

Cô cũng rõ ràng quá trình trị liệu, trừ sự can thiệp của thuốc men cần thiết, còn có biện pháp áp dụng thực tế phụ trợ khác.

Thứ nhất, duy trì dinh dưỡng và vận động, đảm bảo giấc ngủ, bảo đảm chắc chắn sức khỏe thể chất, không ảnh hưởng đến trạng thái tâm lí.

Thứ hai, cố gắng tránh xa đóng phim và kịch bản hết mức, điểm này trước đây cũng từng hỏi Hà Thần Ảnh. Đầu tiên, đừng bài xích ý nghĩ nhập vai sâu này, đây là chứng minh bản thân diễn được tốt. Tiếp theo chính là ở cùng bạn bè ngoài đời nhiều, tìm về cảm xúc hiện thực.

Cuối cùng là sống hòa hợp với người và việc mình thích, tìm về niềm vui vẻ, chậm rãi thoát ra khỏi trạng thái trầm cảm.

Chuyện trên đời đa số chính là như vậy, bản thân hiểu, làm tới thì khó, còn cần sự giúp đỡ của người khác.

Nhưng cô đã không còn là con nít, không muốn quá làm phiền anh trai và Thái Quyển. Năm đó trị liệu, anh trai gần như đem công việc cùng cuộc sống của anh ấy vứt qua một bên, ở cạnh cô một tấc không rời.

Hiện tại thân thể anh ấy không tốt, không thể lại làm anh ấy nhọc lòng vì cô nữa.

Cô còn có người tin tưởng khác sao?

Tiểu Viên ra tới từ bể bơi, cầm khăn lông lớn lau chùi, đi phòng tắm vòi sen giội nước nóng tắm, cô nhắm hai mắt lại dưới dòng nước.

Cô có, có người tin tưởng, có người yêu thích.

Ở bên cạnh cô ấy, cô liền có cảm giác an toàn.

Vĩ Trang là người thứ hai ngoài anh trai khiến cô cảm thấy có cảm giác an toàn. Nhưng anh trai là người thân của cô, Vĩ Trang thì thật ra cô cũng không hiểu rõ bao nhiêu.

Người mà bản thân cũng không hiểu rõ lắm lại vẫn có thể mang đến cảm giác an toàn, Tiểu Viên bỗng ý thức được là cô thật sự rất thích Vĩ Trang.

Xối rồi tắm xong, cô rời khỏi sân thượng, đẩy cửa vào. Không gian tầng 35 rất lớn, chiều cao tầng rất cao, có một chỗ làm phòng tập thể thao rất lớn, chỗ khác đều là tường trắng lớn, trống không. Nhìn ra được, bình thường Vĩ Trang chỉ lên để tập thể dục, cũng không ở lại nhiều, cho nên vẫn không có gì. Cô đi đến một chỗ trong phòng khách, cầu thang hình cung hướng thông tầng 34.

Cầu thang hình cung này được thiết kế hết sức tinh xảo mà thẩm mỹ. Độ cao của tầng cao, phòng ốc lớn mà trống trải, dẫm lên bậc cầu thang chạm rỗng tưởng chừng trong nháy mắt không khí cũng bắt đầu di chuyển.

Thiết kế trần gác cao cũng không có áp dụng thiết kế đèn treo thủy tinh tầm thường, mà là đều xử lý nguồn sáng đến vô cùng đầy ẩn ý, phối hợp với ánh sáng tự nhiên, có một loại cảm xúc phóng khoáng thuận theo tự nhiên.

Đáng tiếc hôm nay là ngày trời âm u, ánh sáng không đủ.

Tiểu Viên ngồi xuống cầu thang, trên đỉnh đầu là vật trang trí lơ lửng giữa lưng chừng của nhà thiết kế, giống từng một phiến mây, màu trắng ngà nhàn nhạt, nhẹ nhàng phản chiếu ra tia sáng yếu ớt lên đỉnh đầu.

Cô nâng má, bỗng nhiên cảm thấy cái chỗ thiết kế này, cô độc lại cao ngạo.

Khóe môi cô hơi hơi nhếch ra, rất giống người nào đó.

Cô quấn chặt áo choàng. Bởi vì gầy đi mấy ký, đôi chân dài có vẻ càng nhỏ hơn. Dù sao cũng chẳng có ai, cô dứt khoát duỗi thẳng.

Đáng tiếc sếp tổng lớn thật sự quá bận, cô ở chỗ này, có thể càng ở cùng phòng trống thì nhiều hơn……

Cô hơi hoảng hốt, dường như lại về tới khi còn nhỏ, từng buổi tối sau khi tan học ngồi ở cửa cầu thang đợi người ta về nhà……

Tiểu Viên cong chân lên, lại thoáng hiện lên một đôi giày xăng-đan cũ, đã mang rất lâu, lớp da màu trắng đều bong tróc hết, quá ngắn, đến nỗi ngón chân cô đều thò ra ngoài.

Con ngươi cô chợt lóe, trước mắt chỉ có đôi chân trần trắng như tuyết của cô.

Tiểu Viên thở dài trong lòng, ký ức như hình với bóng này thật đau đầu.

Lúc đang muốn đứng dậy làm chút gì đó thì một giọng nói nhẹ bẫng nhạt nhẽo vang lên, “Tiểu Viên ——”

Tiểu Viên theo tiếng nhìn lại, chiếc cổ thon dài trắng lạnh ẩn dưới cổ áo sơ mi màu đen, vạt áo sơ mi giấu dưới quần tây hơi dài, giẫm đôi dép đi trong nhà, đã đi qua tới hướng cô.

Tiểu Viên chớp chớp mắt, ơ? Sớm như vậy đã tan tầm sao?

Cô nửa ngồi xổm ở trên cầu thang, tóc hơi ẩm ướt, bọc mình trong áo choàng to rộng màu trắng, lộ ra làn da ở bả vai và chân. Đã gầy một ít, cả người có một kiểu xinh đẹp mỏng manh yếu ớt động lòng người, làm người ta vô thức nhìn cô không rời mắt.

Trời âm u phất phơ mưa nhỏ, vừa hơn hai giờ chiều mà cũng đã có quang cảnh chạng vạng sắp về đêm.

Tiểu Viên nghe thấy cô ấy gọi tên của mình, thiếu chút nữa liền mở miệng gọi cô ấy “Frances”. Cô do dự, cảm giác hình như đã từng kêu như thế? Chẳng lẽ là tối hôm qua?

Cô thật sự không muốn gọi cô ấy là tổng giám đốc Vĩ, kêu Frances quả thật là một lựa chọn càng tốt hơn một chút, có lẽ còn có……

Sự chú ý của cô phân tán hai giây rồi lại nhanh chóng quay về, Vĩ Trang đã tới trước cầu thang, lẳng lặng nhìn cô: “Xuống dưới sao?”

Tiểu Viên cười với cô ấy, đứng lên, đi xuống dưới —— áo choàng lỏng lẻo, lộ ra đôi chân dài săn chắc trắng như tuyết. Lúc bước xuống có kiểu như không khí bị ngăn ra, ngưng đọng, tất cả ánh sáng đều đuổi theo kết cấu thẩm mỹ cô từng đi qua.

“Frances~”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK