Mục lục
Ảo Ảnh Chợt Lóe - Nhất Trản Dạ Đăng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi xem xong kịch bản, Tiểu Viên nhịn không được, gửi WeChat cho Vĩ Trang: “Nhân vật lần này em diễn thật sự rất kích thích á!”

Gửi xong rồi cô mới nhớ, Đồng Hoa cũng có đầu tư 《 Cung đình thâm sâu 》, vậy Vĩ Trang có nhìn đến kịch bản phiên bản cuối cùng chứ?

Người ấy bận rộn như vậy, sẽ chú ý tới hạng mục này sao? Hay là người ấy sẽ bởi vì cô mà đích thân để ý hạng mục này chăng?

Cô cũng không biết mình bị làm sao, bỗng nhiên bật cười ngây ngốc.

A, làm sao bây giờ, mới rời đi có mấy ngày, Tiểu Viên phát hiện bản thân đã nhớ người ấy rồi.

Không được không được, phải chuyên tâm làm việc, Lương Tịch nhân vật này rất có tính khiêu chiến, cô không thể phân tâm, không thể lại nhớ đến cái đêm cô đón sinh nhật đó nữa.

—— Làn da trắng lạnh kia của Vĩ Trang lộ ra từng tí từ dưới chiếc áo sơ mi của người ấy. Tuy rằng thời gian không dài, nhưng khi khí chất cấm dục như thế của người ấy cứ thế mà bày ra từng chút một, chấn động mang đến là vang trời, cô nhìn đến mặt đỏ tim đập, bây giờ nhớ tới lại cũng như thế.

Dáng người Vĩ Trang còn tốt hơn cô tưởng tượng, làn da non mịn của người ấy trông mà giống như em bé……

Nghĩ nữa thì lại muốn nghĩ đến càng nhiều chi tiết hơn, nghĩ về như vậy trông thật giống như có hơi hơi lưu manh, mặt cô đã đỏ lên rồi.

Tiểu Viên càng thích các cô lấy cách thức gần gũi da thịt như vậy để thân mật, càng có thể cảm nhận được đối phương. Tuy rằng bản thân cô ít nhiều có hơi mượn danh nghĩa hôm đó là sinh nhật của mình mà nhiều lần đề ra yêu cầu, nhưng cô không ngờ Vĩ Trang lại năm lần bảy lượt nhượng bộ, làm theo từng cái một.

Người ấy cũng rất muốn thân mật với cô chăng? Có lẽ người ấy cũng rất thích cô nhỉ?

Trước đây Tiểu Viên cho rằng Vĩ Trang không quá thích sự đụng chạm từ người khác, nhưng đêm đó cô phát hiện, thật ra Vĩ Trang cũng không phải bài xích hoàn toàn, ít nhất thì không bài xích cô.

Khi cô vuốt ve người ấy, phản ứng của Vĩ Trang có hơi vi diệu. Trong đêm tối, cô không nhìn thấy nét mặt của Vĩ Trang, nhưng lại có thể nghe thấy hô hấp muốn gấp gáp rối loạn hơn so với bình thường của người ấy.

Động tác sau đó của người ấy đối với cô cũng muốn vội vàng hơn khi trước, hơn nữa còn mạnh mẽ lấn át, không có chỗ cho cô cự tuyệt. Thế nhưng, Tiểu Viên nhận ra cô cũng chẳng sợ hãi khi người ấy đối với mình như vậy chút nào, thậm chí…… thậm chí còn rất thích……

Tiểu Viên đang đỏ bừng khắp cả mặt, thì di động thoáng rung lên, Vĩ Trang đã đáp trên WeChat: “Là một nhân vật hay, diễn cho tốt.”

Tiểu Viên không khỏi vui vẻ thành tiếng, quả nhiên người ấy biết Lương Tịch nhân vật này, lập tức đánh chữ lại: “Em sẽ!” Rồi kèm theo một gương mặt cười to tướng.

Tiểu Viên khẽ mím lại ý cười bên khóe môi, nhưng niềm vui trong mắt phảng phất như bông hoa tươi tắn đẹp đẽ rực rỡ không che giấu được. Cô thoáng bụm khuôn mặt hơi nóng, đầu ngón tay nhảy nhót gửi WeChat cho người ấy: “Em nhớ người rồi.”

Gửi qua rồi cô nhìn màn hình di động chờ người ấy đáp lại. Cô mới vừa gửi WeChat qua liền, di động hẳn là sẽ không thể rời khỏi người nhanh như vậy.

Một lát sau, người ấy vẫn không đáp.

Tiểu Viên thoáng gãi môi mình, cô đoán Vĩ Trang cũng sẽ không đáp lại WeChat như vậy, cho nên trái lại cũng không có thất vọng. Đôi mắt của cô khẽ cong, chọc chọc vào ảnh đại diện của Vĩ Trang.

Cô không nóng vội.

Cuối cùng rồi sẽ chờ được cái ngày đồ tồi này nói nhớ cô!

Huấn luyện xong cũng chính thức tiến vào tháng sáu, kế tiếp chính là buổi họp lại đọc kịch bản và lễ khởi quay. Lễ khởi quay gần kề, các diễn viên chính của đoàn phim cũng lục tục vào ở khách sạn do đoàn phim sắp xếp.

Ba thế hệ lão – trung – thanh niên của đoàn phim này toàn bộ đều là người xuất sắc nổi bật, còn chưa bắt đầu quay mà đã hình thành nên một bầu không khí kiểu áp lực tập trung cao độ.

Tới hôm họp lại đọc kịch bản đó, Tiểu Viên không dám chậm trễ, lí lịch của cô ở đoàn phim được xem như non trẻ, cho nên đã đến trước từ sớm thật sớm.

Vừa đi vào là thấy Lục Tĩnh Niên tới còn sớm hơn cô, cô cất tiếng chào hỏi: “Cô sớm thật nha.”

Lục Tĩnh Niên vẫy tay cười nói: “Tôi cũng vừa đến.” Tiểu Viên đi qua hướng cô ấy, tính ngồi bên cạnh cô ấy. Chỗ cửa lóe lên bóng dáng Trâu Nhất Nhụy vào tới, vỗ vỗ ngực, oa một tiếng: “Còn tốt còn tốt, tôi tới không tính là muộn.”

“Tiểu Viên, cô và tôi cùng ngồi chung đi.” Khóe mắt cô nàng nghía thấy các cô, liền nhanh chóng đi qua.

“Tôi với cô lại không có bao nhiêu cảnh đóng cùng,” Tiểu Viên ngồi xuống bên cạnh Lục Tĩnh Niên, Trâu Nhất Nhụy khẽ bĩu môi, ngồi xuống bên cạnh khác của Tiểu Viên.

Nhân viên công tác rót đồ uống, đem lên cho các cô. Quách Chỉ Lộ cũng đã tới, cô ta cười nói: “Ây dà, em đến chậm rồi.”

“Chị Tiểu Viên, chị Tĩnh Niên, chị Nhất Nhụy, các chị thật sớm.”

Thái độ của Quách Chỉ Lộ đối với các cô nhiệt tình hơn so với lúc thử vai nhiều, có thể bởi vì đã vào đoàn, dù gì cũng muốn tạo quan hệ tốt. Mấy vị ở đây đều không phải người mới, đã là người có chút tiếng tăm rồi, cô tới tôi lui, đều hiểu được phải duy trì sự hài hòa mặt ngoài.

Có một điểm nữa là, ở đoàn phim này các cô thuộc một lứa trẻ nhất, còn đều là con gái. Dù cho trước đó không quen thuộc hay là có quan hệ cạnh tranh, thì giờ phút này dẫu nhiều hoặc ít cũng đều có một chút tâm lý gần gũi “ở chung cho tốt”.

“Mau tới đây ngồi đi.”

“Ăn sáng chưa?”

“Chúng tôi cũng là vừa đến.”

Ba người mỗi người một câu, Quách Chỉ Lộ nhất thời không biết nên trả lời ai trước: “Được, ăn rồi, may mà không đến trễ.”

Tiếng nói vừa dứt, bốn cô gái trẻ không hẹn mà cùng cười rộ lên, lần này thật đúng là gần gũi hơn một chút rồi.

“Ha ha, em tới ngồi cạnh chị Tĩnh Niên nhé.” Quách Chỉ Lộ cười chạy qua tới, Lục Tĩnh Niên kéo ghế tựa ra thay cô ta.

Thế là bốn người các cô ngồi thành một hàng, Lục Tĩnh Niên và Hướng Tiểu Viên ngồi cạnh nhau, bên cạnh Tiểu Viên là Trâu Nhất Nhụy, bên cạnh Lục Tĩnh Niên là Quách Chỉ Lộ.

Vốn dĩ chỉ có Hướng, Lục, Trâu ba người thì có thể còn tốt một chút, chờ khi Quách cũng ngồi bên cạnh các cô, thì liền có hơi tẻ ngắt. Mấy người này, người thì uống nước, người thì chơi di động, người thì ngẩn ngơ, trong một thời gian ngắn cũng chả ai nói gì.

Lục Tĩnh Niên nhìn cái ly nước uống xong, chậm rãi thở ra một hơi, thoáng nhìn Tiểu Viên một cái, nhỏ giọng hỏi cô: “Cô căng thẳng sao?”

“Căng thẳng chứ……”

“Tôi cho rằng cô đã chuẩn bị tốt cả rồi.”

“Không có, sao có thể……”

Trâu Nhất Nhụy vểnh tai nghe được các cô đang nói chuyện, bèn vội vàng sáp lên trước: “Mấy cô đang nói gì đấy? A, căng thẳng chớ, tôi cũng căng thẳng nè! Siêu cấp căng thẳng í!”

Quách Chỉ Lộ cũng thò qua tới: “Các chị cũng căng thẳng sao? Em cũng sắp bị hù chết rồi!”

“Hơ, cô, cái người đã cầm 'Kim tử kinh' còn sẽ căng thẳng à?” Trâu Nhất Nhụy liếc xéo, chế nhạo.

“Chị Nhất Nhụy à, ôi,” Quách Chỉ Lộ ôi một tiếng: “Em ở chỗ này nào đâu có tính là cái gì nha, chỉ là cầm được cái giải người mới nho nhỏ thôi, ở trước mặt cô Hà Thần Ảnh và cô Trịnh Hoàn thì hoàn toàn không đáng nhắc tới.”

Ánh mắt Quách Chỉ Lộ chợt sáng lên: “Đúng rồi, chị Nhất Nhụy, chị và cô Hà Thần Ảnh là người cùng công ty, có thể dẫn em làm quen với cô Hà một chút không, em rất thích chị ấy!”

“……” Khóe môi Trâu Nhất Nhụy hơi hơi co rút: “Có thể thì có thể đấy!”

“Cảm ơn chị Nhất Nhụy!” Đôi mắt Quách Chỉ Lộ càng sáng hơn, nụ cười cũng càng rực hơn: “Ôi, thật hâm mộ chị, chị có thể ở trong cùng một công ty với chị Thần Ảnh, chắc chắn chị cũng học hỏi được thật nhiều thứ từ chị Thần Ảnh rồi!”

Giọng điệu thì khéo léo, nhưng nét mặt của Quách Chỉ Lộ trông qua có vẻ hết sức chân thành tha thiết.

Diễn xuất của Trâu Nhất Nhụy mấy năm gần đây có tăng lên phần nào, nhưng cũng thường xuyên nằm trong vài cái tên đầu của danh sách bị chế giễu, trong một lúc, không biết lời này của Quách là vô tâm hay thật sự đang ám chỉ cô nàng.

Trâu Nhất Nhụy: “……”

Lục Tĩnh Niên và Hướng Tiểu Viên thoáng liếc nhìn nhau, muốn cười cũng không tiện cười ra ngoài.

Bầu không khí giữa bốn vị nữ diễn viên trẻ đang ở khoảng giữa hài hòa cùng không hài hòa, ngồi thành một hàng, mặt mộc và trang điểm đầy đủ đều đẹp đẽ, trong từng cử chỉ đều là mùi hương thơm ngát.

Chu Ngộ là người thứ năm đến, tới cửa liền nghe được tiếng cười nói trong trẻo êm dịu của các cô gái trẻ, khi tiến vào trước mặt thì chính là cảnh đẹp vui tai vui mắt.

Mấy cô gái trẻ thấy được anh ta thì sôi nổi đứng dậy: “Chào thầy Chu.”

“Ôi ôi ôi, đừng khách khí.” Chu Ngộ ra mắt nhiều năm như vậy, trước đó toàn ở trong các đoàn phim phần nhiều là phái nam, đây là lần đầu tiên tiếp xúc với nhiều diễn viên nữ như vậy, còn đều là những cô gái xinh đẹp. Anh ta cong khóe mắt, cười: “Ngồi đi ngồi đi.”

Anh ta ngồi vào đối diện các cô, làm quen lẫn nhau một chút.

Chu Ngộ cũng là người chẳng làm giá, rất khiêm tốn: “Tuy rằng tôi vào ngành sớm hơn các cô mấy năm, chẳng qua cũng vẫn còn đang học tập. Thật không dám giấu, tôi căng thẳng vô cùng!”

Mấy vị nữ diễn viên trẻ đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng phì cười thành tiếng.

“Ây dà, tụi em vừa rồi cũng đang căng thẳng đây.”

“Có nhiều tiền bối như vậy trong đoàn phim.”

“Chẳng ngờ Thái tử ca ca cũng như vậy, ha ha ha!” Quách Chỉ Lộ vỗ tay, cười rộ lên.

Trâu Nhất Nhụy âm thầm bĩu môi, không cam lòng tụt lại sau: “Thái tử ca ca đáng được chăm sóc hơn chúng ta nhiều.”

Chu Ngộ được nhiều cô gái trẻ vây quanh mà nói mỗi người một câu như vậy, thì cũng hơi ứng phó không kịp: “Ha ha được, muội là Sùng An,” Anh ta cười, chuyển hướng qua Quách Chỉ Lộ: “Muội là Sùng Bình đi?”

“Đúng! Thái tử ca ca, ngài chính là thân ca ca (anh trai ruột) của ta!” Trâu Nhất Nhụy chớp chớp mắt với anh ta.

“Thái tử ca ca cũng là ca ca ta, ngài cũng không thể bất công nha!” Quách Chỉ Lộ nâng má hướng về phía anh ta.

Hai người này cũng đem lời thoại của kịch bản nói ra cả rồi, Tiểu Viên cảm khái.

“Nô tỳ là Tố Hà.” Lục Tĩnh Niên cũng rất phối hợp, đứng lên hơi hơi khom người.

“Nô Lương Tịch.” Tiểu Viên hơi hơi cúi đầu.

Chu Ngộ kỳ thật đều biết nhân vật của các cô, trong lòng anh ta chỉ cảm thấy tò mò với Hướng Tiểu Viên thế vai, diễn cận thị (người hầu) của anh ta. Nghe thấy cô nói chuyện, bèn không khỏi hơi nhìn cô nhiều hơn. Khuôn mặt mộc chỉ vẽ lông mày, làn da thiên trắng, lông mày thì chắc hẳn là được chuyên viên trang điểm điều chỉnh hình dáng lại lần nữa cho cô —— hơi dài, vẽ rõ đỉnh mày lên, ngoài màu đen nhánh ra thì càng hơi có nét nghiêng về khí khái.

Mà những chỗ không có trang điểm khác của cô —— đôi mắt to, trong trẻo sinh động, nhưng đằng trước sự lưu chuyển lại có một chút gợn nước lấp lánh theo dòng chảy.

Chu Ngộ bỗng hiểu được nguyên nhân Từ Mộc Dịch kiên trì chọn cô. Mặt mộc cũng đẹp như vậy, ở giữa các vị diễn viên nữ có ngoại hình nổi bật như thế, mà ánh mắt người khác đầu tiên nhìn đến vẫn là cô với khuôn mặt mộc.

Chọn cô quá hợp lý.

Chu Ngộ cầm cái ly lên uống một ngụm nước, anh ta đã chờ mong được đóng phim cùng Hướng Tiểu Viên rồi. Anh ta vừa nghĩ tới Từ Mộc Dịch, thì giây tiếp theo Từ Mộc Dịch liền đã đến.

Cậu cười ha ha đi vào: “Ây dô, mọi người đều tới rồi, ngồi đi, không cần quá khách khí với tôi đâu.”

Nhân duyên của đạo diễn tiểu Từ thì chính là tốt, cười hì hì chào hỏi với nhóm diễn viên nữ, miệng không ngừng gọi chị, quay đầu qua với Chu Ngộ: “Anh Chu à, tôi qua với anh, một mình anh ngồi cô đơn là lạ.”

Mọi người đều bị cậu chọc cười, bầu không khí cũng đã trở nên thoải mái.

Những người tới tiếp theo là Hà Thần Ảnh và Trịnh Hoàn, nghe nói là hai người gặp được ở ngoài cửa, hàn huyên vài câu rồi mới tiến vào.

Một vị ba giải ảnh hậu, một vị hai lần thị hậu, với địa vị cùng đẳng cấp này thì mọi người có mặt ở đây đều đã đứng lên, một người rồi lại nối tiếp một người đi qua chào hỏi.

Hà Thần Ảnh chỉ trang điểm nhàn nhạt, mặc một bộ đồ tây rộng rãi màu xanh bạc hà, cả người trông thoải mái lại rất có hương vị phụ nữ.

Trịnh Hoàn nhỏ hơn hai tuổi so với Hà Thần Ảnh, cô ấy là người đẹp kiểu lộng lẫy mặn mà, cũng trang điểm nhẹ với một chiếc váy đơn giản, mà đã tỏa ánh sáng rực rỡ ra xung quanh.

“Chị Thần Ảnh, chào chị, em Lục Tĩnh Niên. Chị Hoàn, chào chị……”

“Chị Hoàn, chào chị, em tên gọi Trâu Nhất Nhụy……”

“Chị Hoàn Hoàn, chào ngài, em Quách Chỉ Lộ, em diễn Sùng Bình.”

“……”

Nhóm diễn viên nữ bắt tay, ôm lấy, hàn huyên với nhau. Cảnh tượng thật náo nhiệt.

Tiểu Viên không quen thuộc với Trịnh Hoàn, gọi tên, bắt tay một cách quy quy củ củ. Đối phương trông rất ôn hòa, quan sát cô vài lần, ánh mắt đầy hứng thú.

Chờ khi nhìn thấy Hà Thần Ảnh thì Tiểu Viên thả lỏng trong lòng, nhẹ nhàng khẽ ôm lấy cô ấy, gọi chị Thần Ảnh.

Hà Thần Ảnh hơi ôm cô cười khanh khách: “Đã một thời gian không gặp, nhìn thấy thì lại xinh đẹp lên không ít.”

Tiểu Viên ngượng ngùng mà cười: “Cuối cùng lại hợp tác cùng chị Thần Ảnh rồi.”

Chờ khi các cô lần lượt chào hỏi xong, thời gian đã trôi qua không ít, mọi người một lần nữa ngồi xuống.

Trịnh Hoàn và Hà Thần Ảnh ngồi cùng nhau, ngồi phía bên này của Chu Ngộ. Người vừa đông hơn, liền không có tẻ ngắt nữa, đề tài dẫn tới chỗ Chu Ngạc Hoa lúc nào không hay.

“Đạo diễn tiểu Từ này, cô Chu thật sự tới diễn Thái hậu sao?” Quách Chỉ Lộ chủ động hỏi ra nỗi hiếu kỳ trong lòng mọi người.

“Thật nha, này còn giả à?” Từ Mộc Dịch chớp chớp mắt.

“Quao.” Cho dù đã sớm biết được tin tức này, đám nhỏ vai dưới vẫn thật kinh ngạc.

“Thật không dám giấu, tôi chính là biết cô Chu tới nên tôi mới chủ động gọi điện thoại cho bên sản xuất……” Trịnh Hoàn nghiêng đầu nhìn về phía Hà Thần Ảnh.

Hà Thần Ảnh gật gật đầu, cười: “Tôi cũng thế.”

“Thật quá mong đợi.”

“Phải nha, tôi cũng cảm thấy không thể bỏ lỡ cơ hội học tập từ cô Chu.”

Hai vị tiền bối trong giới cũng khiêm tốn như vậy, những người trẻ tuổi ở đây áp lực dâng cao, cũng càng căng thẳng hơn. Chu Ngộ cảm giác mình đổ mồ hôi khắp cả ra rồi, anh ta giơ tay xoa thái dương theo bản năng. Nhóm các cô gái trẻ ở đối diện nhìn thấy động tác của anh ta, bên cạnh căng thẳng thì cũng không nhịn được cười.

Trâu Nhất Nhụy bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, trực tiếp hỏi thẳng ra: “Đạo diễn tiểu Từ này, vậy cô Chu sẽ đến tham gia buổi họp lại đọc kịch bản chứ?”

Từ Mộc Dịch thốt ra 'lời không làm người kinh động thì chết không yên' (*): “Sẽ chớ, bố tôi đi tiếp bà rồi.”

(*) Nguyên gốc là 语不惊人死不休 (Ngữ bất kinh nhân, tử bất hưu), là một câu thơ từ Đỗ Phủ, một nhà thơ thời Đường.

……

Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh.

Từ Thù Dân và Chu Ngạc Hoa, tin đồn năm xưa này vẫn còn đang tiếp diễn ư?

Chu Ngạc Hoa, nhân vật huyền thoại bậc này thế mà vẫn sẽ đến buổi họp lại đọc kịch bản?

Mọi người nhất thời không biết nên sốc với cái tin tức nhận được nào trước, chỉ có nuốt xuống toàn bộ, yên lặng âm thầm tiêu hóa.

Nhưng vào lúc này, giữa sự yên lặng nơi đây, bỗng nghe được một câu: “Bọn nhỏ đều tới cả rồi à?”

Chu Ngạc Hoa nhàn nhã thong dong đi vào, mái tóc đen nhánh dày đặc, nếp nhăn nơi đuôi mày khóe mắt đều là sự phong tình đang hiển hiện, khóe môi ẩn chứa ý cười nhàn nhạt. Giữa sự lay động sóng sánh của ánh mắt, đã thoáng lướt qua tất cả mọi người một lần.

Sau khi hoảng hốt qua đi.

Ghế tựa trong phòng vang lạch cạch rào rạt, mọi người toàn bộ đều đã đứng lên.

Hai mắt Quách Chỉ Lộ sáng bừng: Boss lớn (trùm cuối) rốt cuộc đã xuất hiện, mau chóng làm lễ chào sân đi!

Trâu Nhất Nhụy âm thầm buông một câu khổ sở: Ghế tựa còn chưa ngồi được nóng……

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK