“Thất hoàng tử, cứ tiếp tục kiến thiết như vậy cũng không phải cách, hơn nữa lương thực chúng ta mang theo không còn nhiều nữa, chẳng lẽ sau này chúng ta phải đi ra ngoài cướp lương thực à?”, Đoạt Đa nói.
Lãnh Thiên Minh nhìn ông ta và nói: “Đa tướng quân, ông có tin ta không?”
Đoạt Đa gật đầu đáp: “Thần tin!”
“Được, vậy thì từ hôm nay trở đi, trước hết nhường lương thực cho dân chúng, chúng ta ăn rau dại cầm cự vài hôm. Từ lúc ta gửi thư cho Tân Cửu đến nay cũng đã sắp hai tháng, có lẽ dân chúng thành Kim An sắp đến rồi. Đến lúc đó chúng ta sẽ có lương thực ăn không hết!”
Đoạt Đa do dự nhìn Lãnh Thiên Minh, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu nói: “Tuân mệnh!”
Vì vậy, nội thành Thanh Châu bỗng xuất hiện một cảnh tượng kỳ lạ. Những binh sĩ khiến người ta sợ hãi kia đột nhiên đưa hết lương thực của mình cho người dân, sau đó vơ vét rau dại vừa đâm chồi ở khắp nơi, ngay cả Thất hoàng tử cũng đói đến mức mỗi ngày đều mang theo tướng quân của mình chạy ra sông bắt cá ăn.
“Này… này, lão Trình, huynh có được không đó, cá lớn như vậy mà huynh cũng không thấy được, trưa nay lại phải chịu đói nữa rồi!”, Lãnh Thiên Minh hô to.
“Thất hoàng tử”, đột nhiên, giọng của một ông lão vọng đến. Lãnh Thiên Minh quay đầu nhìn lại thì thấy đó là ông lão mà ngày đó hắn đã gặp được trên quảng trường, theo sau ông ta còn có rất nhiều dân chúng, mỗi người đều cầm theo lương thực trong tay.
“Lão gia gia, sao lão lại đến đây?”, Lãnh Thiên Minh hỏi.
Ông lão bỗng chảy nước mắt, nghẹn ngào nói: “Lão tin tưởng ngài rồi, tin ngài thật sự muốn tốt cho chúng ta. Nhưng ngài cũng không thể bắt binh lính của mình nhịn đói được, bọn họ đều chỉ là những đứa trẻ mà thôi, lại đây, ngài cũng ăn một ít đi”, nói xong bèn đưa cho Lãnh Thiên Minh một cái bánh ngô.
Lãnh Thiên Minh thầm vui sướng: “Dân chúng vốn là như vậy, chỉ cần ngươi bằng lòng đối đãi thiệt tình, bọn họ sẽ báo đáp gấp ngàn lần hơn”.
“Lão gia gia, ta không thể ăn được, đây là quy định của quân đội, nếu lương thực không đủ thì phải nhường lại cho dân chúng ăn trước, mà ta cũng không thể làm trái được”, nói xong, hắn quay sang nói với những người khác: “Các ngươi mau quay về đi, lát nữa ta sẽ bắt được cá thôi!”
Ông lão không nói gì, nước mắt lăn dài trên má, quỳ sụp xuống, những người khác cũng vội quỳ theo.
“Cảm tạ trời xanh để lão đây có thể thấy được hi vọng sống tại lúc sinh thời…”
Một tuần sau, Lãnh Thiên Minh đã sắp cầm cự không nổi nữa. Đồng thời, hắn cũng rất bội phục năng lực quản lý quân đội của Đa Đoạt, vậy mà không có ai dám làm trái kỷ luật. Cuối cùng, trinh sát đến trước cũng đã hồi báo, các cư dân thành Kim An sắp đến rồi.
Khi đội ngũ chi chít người xuất hiện trong tầm mắt, Lãnh Thiên Minh gần như sắp ứa nước mắt. Hắn chạy lên tường thành, ngóng nhìn xa xa, người dân thành Kim An thấy hắn cũng bắt đầu điên cuồng hô vang tên hắn. Lãnh Thiên Minh cố giả bộ bình tĩnh, lên tiếng chào hỏi.
Cuối cùng cũng thấy được Tiểu Lan ngày nhớ đêm mong, còn có Mộ Như Tuyết… Không đúng! Sao Mộ Như Tuyết lại cưỡi Tuyết Sơn hổ?
“Trời ạ, chuyện gì vậy chứ?”
Mộ Như Tuyết mặc một thân áo trắng ngồi trên Tuyết Sơn hổ, nàng từ trong đám người nhanh chóng chạy đến. Khi thấy Lãnh Thiên Minh, Tuyết Sơn hổ phấn khích rống to một tiếng khiến thủ vệ và người dân thành Thanh Châu giật nảy mình, may mà Trình Khai Sơn kịp thời hô to “Người một nhà”, bằng không e là có người thật sự bắn tên công kích.
Khi Tiểu Lan và Tiểu Tuyết tiến vào nội thành, Lãnh Thiên Minh cũng không khống chế bản thân nổi nữa, hắn lập tức chạy xuống, ôm lấy hai nàng vào lòng. Ngoài dự đoán của mọi người, cả hai lại chẳng chút phản kháng, trái lại còn ôm chặt lấy hắn.