An Na Nhất Thế từ từ nhắm mắt lại, một giọt lệ đọng ở khóe mắt, nàng ta biết rõ, một khi bại trận, đám thân vương và quốc vương này sẽ đổ hết trách nhiệm lên người mình, vốn dĩ một nữ nhân cầm đầu quốc gia, đã khiến nhiều kẻ không phục.
“Truyền lệnh lui quân đi”, An Na Nhất Thế cuối cùng cũng lên tiếng.
Khi lệnh lui quân vang lên, mười mấy vạn đại quân liền ngừng tiến công, bắt đầu điên cuồng rút lui, nhưng hỏa phóa Hoa Hạ vẫn chưa dừng bắn.
Đối với binh sĩ vừa liều chết xông ra, đường về càng khó khăn hơn, cổng thành to lớn đã bị chật kín trong chốc lát.
“Nhìn kìa…đó là…đó là thứ gì?”
Một thân vương chỉ lên không trung, An Na Nhất Thế ngước lên nhìn, chỉ thấy mười mấy chiếc khí cầu khổng lồ từ từ đáp xuống, đến cự li mắt thường có thể nhìn rõ, tất cả đều trợn mắt há mồm, bởi vì trên đó viết đúng hai chữ “Hoa Hạ”.
“Không lẽ đó chính là…quân đội trên không mà Diệp Luật Khâm nói…”
Còn những binh sĩ từng tham gia trận chiến sông Volge, đều kinh hoảng gào thét.
“Á…mau chạy đi…thứ đó sẽ thả thùng thuốc súng xuống…”
Cả khu vực cổng thành loạn thành một đoàn, mà càng loạn thì tốc độ rút quân càng chậm, khiến cho binh sĩ bị kẹt lại nhiều thêm…
“Đùng…đùng đoàng…”
Khinh khí cầu cực lớn trên bầu trời bắt đầu điên cuồng thả thùng thuốc nổ xuống. Mệnh lệnh mà nó nhận được vô cùng đơn giản, chính là phá hỏng cửa thành, không cho bất kỳ binh sĩ nào trốn vào thành.
Cửa thành phút chốc biến thành địa ngục nhân gian, không một ai dám tiến lên trước.
“Nữ vương bệ hạ, mau trốn đi… đừng để thứ vũ khí trên bầu trời kia công kích”, mấy tên thị vệ lao đến bảo vệ An Na Nhất Thế.
An Na Nhất Thế dường như phát rồ.
“A… A… mau bắn hạ nó… Sao có thể như vậy được?”
“Nữ vương bệ hạ, khoảng cách quá xa, vũ khí của chúng ta không thể công kích được, ngài vẫn nên nhanh chóng trốn đi thì hơn”.
An Na Nhất Thế đã mất đi lý trí, nàng ta nhanh chóng được đưa xuống tường thành. Các tướng lĩnh thủ thành vẫn còn ở lại, nhìn quân đội Hoa Hạ xếp thành một hàng dài và bắt đầu thu hoạch, bọn họ đoán ra được kẻ địch muốn đuổi tận giết tuyệt.
“Không thể để phe địch tiến vào tường thành, lập tức đóng cổng”.
Khi cổng Pháo Đài Đỏ đóng lại, xung quanh tòa lâu đài này cũng bị phong bế chặt chẽ, đám binh sĩ bên ngoài lập tức mất đi ý chí chiến đấu. Có người mắng to, cũng có người òa khóc, cả đám bắt đầu túa ra, bỏ chạy tứ tán.
Bởi vì binh sĩ chạy loạn khắp nơi, thế nên quân đội Hoa Hạ phải mất một khoảng thời gian dài truy đuổi, cuối cùng, hai mươi vạn binh sĩ tộc La Sát đều tử trận…
Trong đại điện Pháo Đài Đỏ, tất cả mọi người đổn dồn ánh mắt về An Na Nhất Thế với hi vọng vị nữ vương này sẽ đưa ra biện pháp ứng phó. Lúc này, trông nàng ta cực kỳ uể oải.
“Nữ vương bệ hạ, quyết định sai lầm của ngài đã khiến chúng ta mất đi 20 vạn dũng sĩ, ngài phải cho chúng ta một lời giải thích rõ ràng mới được”.
“Câm miệng”, An Na Nhất Thế mắng to: “Chuyện đến nước này là trách nhiệm của tất cả chúng ta, các ngươi đừng hòng đổ lên đầu ta. Lúc trước, nếu không phải vì than đá, sao ta lại khai chiến với Bắc Lương. Tất cả những gì ta làm cũng là vì tương lai tộc La Sát mà thôi”.