Nói đoạn, Lãnh Thiên Tinh đứng lên: “Cháu đã nói hết với ông toàn bộ kế hoạch của mình, hiện tại cháu không thể ra mặt, việc còn lại đành nhờ vào ông, cháu và mẫu thân sẽ chờ ông trở về đô thành”.
Trong vương cung Thiên Khải – Đại Lương.
“Bệ hạ, hôm nay biên quan truyền tinh đến, kỵ binh Bắc Lương đã xâm phạm lãnh thổ ta rất nhiều lần, có không ít dân chúng vô tội và thương đội bị chặn giết”, một vị đại thần lên tiếng.
Hoàng đế Hiên Vũ nhướng mày nói: “Không phải đại quân Bắc Lương đang thảo phạt tộc Hồng Mao à? Sao lại xuất hiện ở biên giới Đại Lương ta?”
“Khởi bẩm bệ hạ, theo báo cáo, hẳn là quân đội trấn thủ biên quan, nhân số có khoảng vạn người”, đại thần đáp.
Ánh mắt hoàng đế Hiên Vũ lóe lên tia sắc bén, nói: “Bắc Lương đúng là không an phận, đang đại chiến với tộc Hồng Mao mà còn dám chạy đến tập kích biên cảnh ta”.
Đại hoàng tử Hiên Vũ Khuyết đứng dậy nói: “Phụ hoàng, đội ngũ nhỏ như thế chẳng có gì đáng sợ, cho ta năm vạn nhân mã, đảm bảo không đến một tháng sẽ tiêu diệt toàn bộ, trả lại thái bình cho biên cảnh”.
Một đại thần phía sau đại hoàng tử cũng đứng ra: “Đúng thế, Đại Lương nhiều năm không có chiến sự, nếu tiêu diệt được kẻ xâm lược lần này, danh tiếng của Đại Lương vang dội, có thể nói là chiến công tuyệt vời”.
Nhị hoàng tử nghe xong, lập tức nói: “Phụ hoàng, bọn tiểu tặc này sao cần để đại ca động tay, thỉnh phụ hoàng cho phép nhi thần xuất binh, không cần đến năm vạn, chỉ cần ba vạn nhân mã là đủ”.
Nói xong thì chờ mong nhìn Hiên Vũ Khuyết.
Hoàng đế Hiên Vũ vẫn đang do dự, đại hoàng tử đột nhiên nói: “Phụ hoàng, nếu nhị đệ đã mong muốn ra trận, nhi thần cũng không tiện tranh giành, việc bình loạn biên quan lần này đành vất vả nhị đệ rồi”.
Hiên Vũ Hồng đắc ý cười, nói: “Như vậy phải đa tạ ý tốt của đại ca”.
Hoàng đế Hiên Vũ không nghĩ nhiều, nói: “Vậy để nhị hoàng tử tự quyết việc bình loạn đi”.
Trong thành Thanh Châu.
Lãnh Thiên Minh đang huấn luyện Gấu đại, Gấu nhị: “Bên này là bên trái, bên này là bên phải, hiểu chưa? Khi ta nói đến lượt, các ngươi phải nghe khẩu lệnh của ta, nếu không lúc ra chiến trường, là rớt mất đầu nghe chưa?”
Kích cỡ Gấu đại, Gấu nhị giờ không kém gì mẫu thân chúng, đặc biệt là Gấu đại còn lớn hơn một vòng. Tiểu Hoa bây giờ hầu hết đều ở trong phủ chơi cùng Mộ Như Tuyết, Gấu đại, Gấu nhị thì dường như đã trở thành một phần của Hắc Kỳ quân…
“Thất hoàng tử…thất hoàng tử, đại sự không hay…”, Đa Đoạt tay nắm một chú chim đưa thư, hớt hải chạy vào.
Lãnh Thiên Minh lần đầu tiên thấy Đa Đoạt hốt hoảng, vội hỏi: “Đa Đoạt tướng quân, chuyện gì vậy?”
“Thất hoàng tử, chúng ta nhận được thư báo, đại vương ở núi Tuyết Long cần viện trợ gấp, vô cùng cấp bách”.
Lãnh Thiên Minh biến sắc: “Trung Thư Viện gửi tới ư?”
“Không phải, là cấm quân tùy thân của đại vương”.
“Chuyện gì thế này, liên quân Bắc Lương có đến sáu mươi vạn quân, sao vừa khai chiến đã cần viện trợ, hơn nữa còn không thông qua Trung Thư Viện, rốt cuộc là như thế nào?”, Lãnh Thiên Minh nghi hoặc.
Đa Đoạt nghiến răng, đáp: “Nếu mạt tướng đoán không sai, đại vương hiện giờ đang bị cô lập, không thể điều động quân thủ thành các thành trì xung quanh, mới phải trực tiếp gửi thư cứu viện đến ngài ở nơi xa xôi này”.
“Tại sao?”
“Bởi vì duy chỉ có Hắc Kỳ quân không chịu sự khống chế của quân đội Bắc Lương, quân thủ thành các nơi khác cho dù nhận được thư cầu cứu, đều phải xác nhận quân lệnh mới có thể xuất binh”.
Lãnh Thiên Minh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ý của ngài là hiện giờ quân lệnh không nằm trong tay phụ vương?”
“Đúng thế, mặc dù mạt tướng không rõ nguyên nhân, nhưng chắc chắn đại vương đang rất nguy hiểm, nếu không đã chẳng cần gửi thư tới tận đây”.
Lãnh Thiên Minh quan sát bản đồ…
Núi Tuyết Long ơi là núi Tuyết Long, xem ra chúng ta mãi chưa hết liên quan…
“Lập tức triệu tập tất cả thiên hộ Hắc Kỳ quân”.
Rất nhanh, đại sảnh đã chật kín các tướng quân, thủ lĩnh.