“Cám ơn ông…”
Bên ngoài thành Cảnh Đức có mấy nhóm người ngựa đang lục soát khắp nơi dọc theo sông.
“Lưu đại nhân, chỗ công chúa rơi xuống chắc hẳn ở gần đây, đội vệ binh triều đình cũng đang lục soát, chứng tỏ bọn họ vẫn chưa phát hiện ra công chúa”.
“Ừ, chỉ cần không phát hiện ra thi thể thì còn có đường sống, tiếp tục tìm, nhất định phải mau chóng tìm thấy công chúa trước đội vệ binh…”
Mấy ngày sau, cơ thể Hiên Vũ Ngọc Nhi đã dần dần bình phục, khi nàng đang giúp bà lão xách nước, thì ông lão cứu nàng hốt hoảng chạy lại…
“Cô nương, nghe nói binh lính triều đình đang lục soát dọc theo con sông gần đây, nói là đang tìm kiếm công chúa chạy trốn, chắc không phải là cháu đấy chứ?”
“Ông lão… ta… ta…”
Nhìn thấy Hiên Vũ Ngọc Nhi chậm chạp không nói nên lời, ông lão giống như đã biết tất cả, ông liền quỳ xuống đất nói: “Thảo dân bái kiến công chúa”.
“Ông lão, ông mau đứng dậy đi, bây giờ ta cũng đã là tội phạm bị truy nã”.
Ông lão thở dài nói: “Mặc dù người dân bình thường bọn ta không hiểu việc triều chính, nhưng công chúa Đại Lương yêu dân như con ai ai cũng biết, nghe nói bệ hạ muốn truyền ngôi cho công chúa, sao công chúa có thể phản bội được? Dù không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng trước mắt nơi này không an toàn, người phải lập tức rời đi…”
“Cảm ơn ông đã chăm sóc ta nhiều ngày qua, ta đi đây”.
Nhưng vào lúc này, một nhóm lớn quân lính xông vào thôn Đào Hoa lục soát từng nhà.
“Gần đây có nghe nói phát hiện ra một cô gái bên bờ sông không?”
“Không… không có…”
“Lục soát…”
Toàn bộ thôn trang nhanh chóng trở nên hỗn loạn.
Khi lục soát đến nhà một thợ săn…
“Quan gia… đừng đập đồ mà, mấy ngày trước nhà ông Lý từng cứu được một cô gái, không biết có phải là người các ngài muốn tìm không”.
“Ông Lý? Nhà hắn ở đâu? Lập tức dẫn bọn ta đi”.
Dưới sự chỉ dẫn của người áo đen, mấy chục binh lính nhanh chóng vây quanh nhà lão Lý.
“Nói, công chúa ở đâu?”, người áo đen cầm đao kề cổ ông Lý nói.
“Hôm qua vết thương của cô nương kia chuyển biến tốt nên đã rời đi rồi”.
“Lời ngươi nói là thật?”
“Thảo dân sao dám nói láo, nàng ấy đã thật sự rời đi rồi”.
“Lục soát cho ta…”
Nhà ông lão nhanh chóng bị lật tung, nhìn thấy không lục soát được thứ gì, tên áo đen hung hãn nhìn ông Lý và bà Lý nói: “Chứa chấp tội phạm triều đình, chối cãi không báo lên, các ngươi biết tội gì không? Nói ra tung tích của nàng ta thì sẽ tha chết cho các ngươi”.
Ông Lý và bà Lý sợ hãi quỳ xuống đất nói: “Bọn ta thật sự không biết, ta chỉ cứu nàng ấy ở bên sông, sau khi hết bệnh nàng ấy đã rời đi, bọn ta làm sao biết được nàng đi đâu”.
Tên áo đen lạnh lùng nhìn ông Lý và bà Lý, cuối cùng nói: “Một đám điêu dân, nếu cái gì cũng không biết thì chết đi”.