“Đại Hãn, đây chắc chắn là trách nhiệm của Vưu Nhân, Khoa Nhĩ Mạn ta chưa từng trải qua tổn thất nào khủng khiếp đến thế. Một khi tin tức truyền tới đế quốc Hoa Lạt Tử Mô, Na Ma Kha Mạt chắc chắn sẽ khiêu chiến thêm lần nữa, đến lúc đó Khoa Nhĩ Mạn sẽ rơi vào hiểm cảnh trước nay chưa từng có trong lịch sử!”
Hốt Giác vương gia nói: “Chuyện này cũng không thể đổ hết tội cho Vưu Nhân, uy lực từ hỏa khí của người Trung Nguyên hoàn toàn vượt xa tưởng tượng của chúng ta. Bây giờ trách tội bất kỳ ai cũng chẳng có ý nghĩa gì, điều chúng ta cần làm là nhanh chóng rút quân về, triệu tập các bộ lạc cùng nhau cố thủ thành trì, có phải phái sứ thần đi sứ Hoa Lạt Tử Mô, nếu không một khi Hoa Lạt Tử Mô xuất binh, hai bên kìm kẹp sẽ cực kỳ bất lợi đối với chúng ta”.
“Hốt Giác vương gia, ý của ông là để Đại Hãn cúi đầu với Na Ma Kha Mạt à?”
“Đây cũng là điều bất đắc dĩ thôi, dù sao thì tương lai của Khoa Nhĩ Mạn mới là quan trọng nhất”.
Hỗ Đặc Mạc Nhĩ nhắm hai mắt lại, bản thân mình khó khăn lắm mới đi tới ngày hôm nay, bây giờ sắp thành vương giả của cả đại lục Tây Âu, tại sao đột nhiên gặp phải vấn đề này?
“Tại sao? Người Trung Nguyên tại sao phải chen chân vào?”
“Nghe nói… nghe nói là vì một người phụ nữ…”
“Chỉ vì một người phụ nữ? Chỉ vì một người phụ nữ, người Trung Nguyên không quản hàng vạn dặm đường sá chạy tới Tây Âu khai chiến cùng đế quốc Khoa Nhĩ Mạn?”
Hỗ Đặc Mạc Nhĩ cảm thấy tức nổ phổi, đầu óc mấy người Trung Nguyên này bị làm sao thế? Thiếu phụ nữ đến thế à…
“Hốt Giác, phái sứ thần tới Hoa Lạt Tử Mô biểu đạt thành ý của chúng ta, rút toàn bộ đại quân về, đề phòng chuyện ngoài ý muốn, đồng thời… đồng thời chọn ra một trăm mỹ nữ tặng cho người Trung Nguyên, nói với họ rằng... chỉ cần họ chịu rút quân… chúng ta… chúng ta có thể không trách chuyện xưa”.
“Đại Hãn, tại sao có thể như thế được? Gần năm mươi vạn quân Khoa Nhĩ Mạn chết trong tay người Trung Nguyên, sao có thể kết thúc như vậy được?”
“Vậy ông đi nhé?”
“Ta… chuyện này…”
Hỗ Đặc Mạc Nhĩ tinh tường nên hiểu rằng, một khi khai chiến toàn diện với người Trung Nguyên, bản thân ông ta sẽ không được lợi. Tuy rằng ông ta không cho rằng người Trung Nguyên có thể đánh bại mình, nhưng vũ khí trên bầu trời cũng đủ khiến ông ta đau đầu.
Lúc này đây biên giới phía Bắc của Hoa Hạ, Hắc Kỳ quân từ mọi nơi tập kết lại với nhau, đang tiến về chiến trường dưới sự dẫn dắt của Lý Thành...
Năm trăm chiến xa thiết giáp đi ở vị trí tiên phong của đội hình, cùng với làn khói đen đặc, phát ra tiếng nổ đì đùng…
“Keng keng keng… keng keng keng…”
Trên bầu trời, mấy chục khinh khí cầu tuần tiễu khắp nơi, có cả mười chiếc Tinh Thần số 1 vừa mới sản xuất chở theo loại pháo Đông Phương số 2 nặng gần năm trăm cân đi ngay phía sau, dưới mặt đất là mười vạn đại quân áp tải đủ loại khí giới công thành, chầm chậm tiến về phía trước.
“Lý tướng quân, đi thêm hai ngày nữa chắc hẳn có thể tới Pháo Đài Đỏ rồi”.
“Ừm, bảo các cánh quân tăng tốc, tập kết ở Pháo Đài Đỏ, Đa tướng quân đã hồi âm chưa?”
“Hồi âm rồi, bảo chúng ta cứ tiến quân theo kế hoạch là được”.
“Chiến xa thiết giáp thế nào rồi?”
“Có vài chiếc lại xuất hiện vấn đề, nhưng các thợ từ viện khoa học đã sửa xong rất nhanh ạ”.