Mục lục
Hoàng Tử Yêu Nghiệt - Lãnh Thiên Minh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hoàng thượng… sau khi ngài gặp chuyện, đại hoàng tử… cũng bị ám sát, may mắn là được Tiểu Hoa cứu… tuy nhiên, Tiểu Hoa vì thế mà bị trúng độc… mất… mất rồi…”  

 

“Tiểu Hoa mất rồi?”  

 

“Đúng, đợi lát nữa, thần sẽ báo cáo với hoàng thượng chi tiết mọi việc”.  

 

Lãnh Thiên Minh ngơ ngác, vốn dĩ tình cảm của hắn với Tiểu Hoa là sâu đậm nhất, bởi lẽ bọn họ đã từng sống chết bên nhau. Thoáng cái, ánh mắt hắn trở nên sắc bén, hệt như muốn giết người vậy, khiến đám người Nhan Như Ý bên cạnh bị dọa phát run.  

 

Lãnh Thiên Minh lạnh lùng nói: “Lập tức hồi cung…”  

 

Vừa định leo lên khinh khí cầu, hắn chợt nhớ ra điều gì đó, liền xoay người đi đến bên cạnh Nhan Cương và Nhan Như Ý. Lúc này, bọn họ đã sớm quỳ trên mặt đất, vẻ mặt vô cùng bối rối.  

 

Lãnh Thiên Minh đỡ Nhan Cương và Nhan Như Ý dậy, chắp tay nói: “Nhan thúc, Như Ý cô nương, cảm tạ ân cứu mạng của hai vị, đợi sau khi thu xếp ổn thỏa, ta sẽ đến tận nhà cảm tạ. Giờ ta có việc gấp cần xử lý, đành phải rời đi trước”.  

 

Nhan Cương run rẩy đáp: “Được… được…”  

 

Trái lại, Nhan Như Ý vô cùng phấn khích, nàng nhìn Lãnh Thiên Minh, nói: “Lãnh ca ca, ngươi sẽ quay về tìm ta đúng không?”  

 

Lãnh Thiên Minh giơ tay xoa đầu nàng, cười nói: “Đương nhiên rồi, ta luôn giữ lời hứa mà…”  

 

Hoa Hạ, thành Thiên Khải.  

 

Hoàng thượng đã mất tích được một thời gian, tuy không rõ tung tích nhưng tất cả mọi người đều hiểu, ngài ấy đã không còn hi vọng sống sót. Hiện tại, việc quan trọng nhất chính là nhanh chóng xử lý những tên nghịch tặc đã ám sát hoàng thượng cùng với đại hoàng tử, đồng thời, lựa chọn người kế tục hoàng triều Hoa Hạ. Dù sao thì nước không thể một ngày không có vua.  

 

Hoàng cung Thiên Khải, trên đại điện.  

 

Đây là lần đầu tiên Mộ Như Tuyết và Hiên Vũ Ngọc Nhi tham gia tảo triều.  

 

Mộ Như Tuyết nói: “Chư vị đều là tâm phúc của hoàng thượng, cũng là trụ cột của quốc gia này. Không biết các vị có ý kiến thế nào đối với việc xử lý các cựu thần Đại Lương này?”  

 

Suy cho cùng, Lưu Bất Đắc cũng là cựu thần Đại Lương, đương nhiên ông ta không muốn liên lụy đến người vô tội.  

 

“Hai vị nương nương, hoàng thượng là một vị minh quân, thời điểm hai nước kết thông gia, gần như ngài ấy đã giữ lại tất cả các cựu thần, mục đích chính là muốn thiên hạ được thái bình, yên ổn. Tuy những người này đã làm ra việc đại nghịch bất đạo, nhưng đó cũng chỉ là số ít, mong hai vị nương nương đừng liên lụy đến người vô tội, làm dao động căn cơ lập quốc…”  

 

Đa Đoạt đứng dậy.  

 

“Lưu tướng nói rất có lý, thế nhưng có nhiều cựu thần như vậy, rốt cuộc là ai làm, ai bày ra quỷ kế, ông có thể tra rõ được không? Hôm nay, bọn họ đã dám giết hoàng thượng và đại hoàng tử, thì ngày mai, sẽ dám làm ra chuyện đáng sợ hơn nữa. Cho nên theo ta, nhất định phải nghiêm trị những người này…”  

 

Lưu Bất Đắc bối rối: “Nghiêm trị như thế nào? Chẳng lẽ thật sự tru sát cả ngàn vị đại thần sao? Đó đều là những trụ cột của Hoa Hạ ta đấy!”  

 

Đa Đoạt nói: “Nếu có thể tra rõ là ai làm loạn thì không còn gì để nói, nhưng nếu không tra được, cũng chỉ có thể xử lý tất cả. Dù không giết thì cũng không thể để bọn họ nắm giữ mạch máu của Hoa Hạ ta”.  

 

Lưu Bất Đắc không nói lại được, đành nhìn về phía Hiên Vũ Ngọc Nhi. Cuối cùng, Hiên Vũ Ngọc Nhi cũng lên tiếng.  



“Hiện tại, hai vị hoàng thúc đã thừa nhận chuyện ám sát đại hoàng tử. Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, những người tham gia vào việc này chắc chắn sẽ bị nghiêm trị, thế nhưng cũng không thể liên lụy đến người vô tội được. Cho nên, theo ý ta thì vẫn nên tra rõ mọi chuyện trước đã. Tỷ tỷ, tỷ nghĩ sao?” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK