"Hoàng thượng yên tâm, việc khớp nối bánh xe sắt và đường ray chắc chắn sẽ thành công sau nhiều lần thí nghiệm. Nhưng điều khó là lượng sắt làm đường ray quá lớn, không chỉ tiêu tốn một lượng lớn thép, mà còn cần rất nhiều diện tích đất, với kĩ thuật hiện tại của chúng ta, phải xây dựng đường ray càng thẳng càng tốt để đảm bảo an toàn, không biết còn phải bỏ ra bao nhiêu nữa, liệu nó thực sự xứng đáng?”
“Đương nhiên xứng đáng, ngươi chờ xem, một khi có đường sắt, đất nước này sẽ hoàn toàn lột xác, bước vào thời đại công nghiệp, chỉ có như vậy, chúng ta mới vượt qua các quốc gia phương tây một cách nhanh nhất, trở nên bất bại”.
“Ừm, nếu hoàng thượng đã quyết, vậy Khoa Học Viện nhất định sẽ dốc hết sức…”
“Lão Giáp, ngươi đừng lo lắng quá, chỉ cần Khoa Học Viện cần, ta sẽ cung cấp…”
Giáp Tử Thất bối rối nhìn hắn.
“Sao thế? Lão Giáp, có vấn đề gì à?”
“À…hoàng thượng nói vậy…thực ra thần có chuyện riêng cần thỉnh cầu nhưng không dám nói…”
“Ồ…không dám thì đừng nói…”
“Ơ…đừng…thần nói, tối qua thần và Tân đại nhân đi uống rượu, những cô nương ở Câu lạc bộ Vạn Quốc của ông ấy, thật đáng hâm mộ…”
Lãnh Thiên Minh nhìn Giáp Tử Thất đã gần năm mươi: “Không phải ngươi vừa mua hai mỹ nữ Ba Nhĩ Đồ ư, còn chưa đủ mệt, ngươi đừng có đại nghiệp chưa thành đã chết…muốn chết cũng phải giúp ta hoàn thành đường sắt và Đông Phong số hai”.
Giáp Tử Thất ngập ngừng cười trừ: “Aiz…hoàng thượng yên tâm, sức khỏe thần vẫn tốt…”
Lãnh Thiên Minh không thèm nghe, thoắt cái quay đi, chỉ để lại một câu.
“Đúng là đen như quạ…không lẽ là do ta?”, qua vô số lần nghiên cứu, hai tuyến đường sắt đông tây, nam bắc đã được xác định. Đường sắt đi qua đồng ruộng, dãy nhà, thậm chí là vô số thành trì, thôn xóm, khó tưởng tượng hơn nữa là băng qua những nơi địa hình trắc trở như núi đồi.
Một số lượng lớn công dân hạng ba được điều đến cư trú và thi công ở các tuyến đường sắt khác nhau, vô số vàng bạc đổ vào việc xây dựng đường sắt, có thể nói, công việc kiếm nhiều tiền nhất hiện tại là công nhân đường sắt…
Ở một thành trì nhỏ, Hoa Hạ.
Lý Tấn Hỉ đang dùng sức thục chiếc xẻng trong tay.
“Hỉ tử, tin tốt đây, triều đình tuyển dụng thợ rèn số lượng lớn để xây dựng đường sắt, với tay nghề của ngươi, chắc chắn sẽ được nhận”.
“Xây dựng đường sắt, điên rồi, làm sao có thể dùng sắt làm đường?”
“Ta cũng không rõ, ngươi đi xem thử là biết”.
“Ò…thường dân như chúng ta, vẫn nên tránh xa mấy chuyện này, chăm chỉ làm việc sống qua ngày là được”.
“Ngươi biết tiền lương của thợ rèn đó là bao nhiêu không?”
“Bao nhiêu chứ?”
“Ba lượng bạc một tháng, nghe nói công nhân phụ trách đoạn đường lớn có thể được năm lượng".
“Cái gì? Nhiều như vậy? Không thể nào”.
“Lừa ngươi làm gì? Đây là công văn chính thức của triều đình”.
Lý Tấn Hỉ nhìn chiếc xẻng trong tay, đột nhiên cảm thấy mất hứng, nhà họ Lý đời đời làm thợ rèn, từ nhỏ hắn đã theo cha học rèn sắt, giờ đây thiên hạ thái bình, nghề này kinh doanh phát đạt, nhưng cũng chỉ kiếm không đến hai mươi lượng một năm, giờ đi làm công cho triều đình, lại có thể kiếm ba lượng một tháng?