Mục lục
Hoàng Tử Yêu Nghiệt - Lãnh Thiên Minh (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


 

"Ha ha... hài lòng... hài lòng".  

 

"Nếu đã như vậy thì quân Hắc Kỳ ta chuẩn bị về nước đây, 700 vạn nô lệ này giao cho Cổ đại nhân rồi".  

 

"A... đợi đã... ngươi nói cái gì? Các ngươi sắp về nước ư?"  

 

Tròng mắt Cổ Bách Vạn suýt chút nữa là rơi ra ngoài.  

 

Trình Khai Sơn hùng hồn nói: "Đúng vậy, đánh cũng đánh xong rồi, không về nước thì còn ở đây làm gì?"  

 

"Con mẹ nhà ngươi... a... không... Trình đại nhân, ngươi đừng đùa chứ, các ngươi đi rồi để ta một mình ở lại tiếp nhận 700 vạn tù binh này ư? Chi bằng ngươi giết chết ta cho rồi".  

 

"Ai yo, ông nhìn xem, ta đúng là không suy nghĩ chu đáo được như Cổ đại nhân, xem ra quân Hắc Kỳ vẫn chưa thể rút được".  

 

Cổ Bách Vạn lau mồ hôi trên trán, cười nói: "Đúng đúng đúng... quân Hắc kỳ bây giờ chắc chắn không thể đi được",  

 

"Nhưng... haiz..."  

 

Trình Khai Sơn lại tỏ ra vẻ muốn nói rồi lại thôi, Cổ Bách Vạn đột nhiên có dự cảm rất không lành, do mỗi lần hoàng thượng muốn lừa ông ta thì đều có biểu cảm thế này.  

 

"Trình đại nhân... ngươi có gì muốn nói ư?"  

 

"Haiz.. Cổ đại nhân, không phải ông không biết, quân Hắc Kỳ này là của triều đình, cũng không phải là của Trình Khai Sơn ta, nếu không dựa vào mối quan hệ giữa hai ta thì ta tặng những binh lính này cho ông cũng được, nhưng dù sao ta cũng không quyết được".  

 

Mẹ kiếp, hai chúng ta có quan hệ gì? Tổng cộng gặp nhau được mấy lần, đúng là vô liêm sỉ.  

 

"Vậy Trình đại nhân có ý gì?"  

 

"Ông xem thế này được không? Ta có thể để quân Hắc Kỳ lại giúp ông quản lý tù binh, duy trì trị an, ông tự quyết định nên bán thì bán, nên giết thì giết, quân đội có thể tùy ông điều khiển, ngược lại người của cả quốc gia này đều là của ông, ông chính là quốc vương của nơi này, sảng khoái biết bao".  

 

"A... nói như vậy hình như không có vấn đè gì, vậy còn câu sau thì sao?"  

 

Trình Khai Sơn cười nói: "Ha ha, nhưng quân Hắc Kỳ này không phải là của ông, nuôi ăn nuôi uống nhiều người như vậy cũng cần tốn tiền, ông xem bỏ ra chút phí thuê mướn đi".  

 

Cổ Bách Vạn chỉ cảm thấy tay lại bắt đầu run rẩy, lại muốn đòi tiền của ông ta, ông ta đã táng gia bại sản viết giấy nợ rồi, cảm tính mua phải sự cô đơn lạnh lẽ.  

 

"Vậy... phải nộp bao nhiêu phí thuê?"  

 

Trình Khai Sơn móc trong ngực áo ra một tờ giấy nói: "Cổ đại nhân xem đi, ta đã tính toán xong rồi".  

 

Cổ Bách Vạn cảm thấy đầu óc choáng váng, vừa nãy còn nói muốn đi, giờ giấy tờ đã tính toán xong rồi chỉ đợi bẫy ông ta, tên thuộc hạ của cẩu hoàng đế này có cái nết y hệt với hắn.  

 

Trình Khai Sơn tiếp tục nói: "Binh lính của Ba Nhĩ Đồ đã bị giam giữ toàn bộ rồi, đến lúc đó ông có thể bán chúng đi trước, dân chúng còn lại không đủ sức uy hiếp, ta đã cho người tiêu hủy toàn bộ vũ khí mà Ba Nhĩ Đồ có, cho dù có người dám tạo phản thì cũng là tìm đến cái chết.  

 

Đồng thời triều đình sẽ sớm điều động 20 vạn tân binh tới đây, cũng có nghĩa rằng sau này binh lính Hoa Hạ ở đây sẽ duy trì từ 30 đến 50 vạn quân, ý của hoàng thượng chính là biến nơi này thành căn cứ hải ngoại của chúng ta, làm ván cầu cho việc tấn công phương tây về sau".  



Trong lòng Cổ Bách Vạn cay đắng, lại là sự sắp xếp của tên cẩu hoàng đế đó. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK