Đang cập nhật -
Nhưng không ai để ý đến hắn ta, lúc thấy bảy tám chiếc tàu chiến cực lớn xuất hiện ở đằng xa, đầu óc Bổn Nguyên Sĩ Nhất Lang trống rỗng quỳ xuống dưới đất…
Sau mấy đợt pháo kích, người chết và người bị thương la liệt khắp bãi biển, lúc này trên tàu hải tặc gần sát bờ biển lại xuất hiện rất nhiều binh sĩ mặc áo giáp màu đen bắt đầu truy đuổi theo cướp biển đang chạy trốn khắp nơi.
“Bổn Nguyên các hạ, chạy mau đi”, một hải tặc hét lên.
“Không, ta không đi đâu cả, không có tàu chiến, chúng ta không còn gì cả, ai cũng không thể cướp tàu chiến của ta đi mất, A…”, Bổn Nguyên Sĩ Nhất Lang điên cuồng hét lên, mà đáp lại hắn ta chỉ là một đợt pháo nổ rực trời.
Cả cuộc chiến kéo dài chưa đến bốn canh giờ, sau khi một số lượng lớn cướp biển bị càn sạch, Trình Khai Sơn ra lệnh rút lui.
“Sao không truy đuổi tiếp nữa?”, Hải Nương hỏi.
“Giờ việc chúng ta phải làm là bảo vệ Thất hoàng tử và Đông Hải, còn nước Cao Ly thì chúng ta mặc kệ đi, bây giờ nước Cao Ly đã bị hải tặc chiếm đóng, chúng ta không thể đột nhiên xông vào, Bổn Nguyên Sĩ Nhất Lan đã chết, chúng ta xem như đã hoàn thành nhiệm vụ, còn việc ở đây cứ đợi Thất hoàng tử đến quyết định”, Trình Khai Sơn nói.
Hải Nương nhìn Trình Khai Sơn, thầm gật đầu.
Sau khi Lãnh Thiên Minh ở phủ Thanh Châu nhận được chiến báo của Trình Khai Sơn thì không khỏi lớn tiếng nói “Tốt lắm”, xem ra cái tên nhìn thô to Trình Khai Sơn này vẫn có tài trong hải chiến đấy chứ…
Phụ nữ được giải cứu về đều đã đưa đến phủ Thanh Châu, người ở khu vực Đông Hải ai về nhà nấy đoàn tụ với gia đình, người ở Đại Lương thì cũng đã gửi công thư, chỉ đợi Đại Lương cử người đến đón, còn người Cao Ly thì không còn cách nào khác, chỉ đành ở lại, không còn nhà nữa thì về làm gì.
…
Hàng chục nghìn người tộc Hồng Mao trên thảo nguyên biên giới phía bắc của Bắc Lương đang đổ xô đến khu vực núi Tuyết Long…
“Lần này sẽ không có sai sót nữa chứ?”, một người đàn ông gầy trong một bộ đồ lộng lẫy hỏi người bên cạnh.
“Thân Vương yên tâm, bọn ta đã lên kế hoạch này rất lâu rồi, chỉ cần chúng ta giết được Lãnh Liệt Vương của Bắc Lương giúp họ thì núi Tuyết Long là quà tặng cho chúng ta”, người bên cạnh đáp.
“Vậy thì tốt, nếu có xảy ra sai sót thì nữ vương bệ hạ sẽ không tha cho chúng ta”, người đàn ông gầy trầm giọng nói.
Trong đại doanh của liên quan Bắc Lương
Lãnh Liệt Vương – người đàn ông đích thân dẫn dắt đội quân trong mỗi trận chiến lúc này đang xem bản đồ…
“Dụ Long, người nói xem có phải tộc Hồng Mao này lại chạy đến núi Tuyết Long không?”, Lãnh Liệt Vương hỏi.
“Chắc là thế, ngoài mỏ than ở núi Tuyết Long là thứ hấp dẫn họ thì còn có gì có thể khiến họ ra trận? Vùng đất của tộc Hồng Mao đóng băng quanh năm, mỏ than này là núi vàng núi bạc với họ”, Dụ Long đáp.
“Ừ, điều động đại quân thế nào rồi?”, Lãnh Liệt Vương hỏi tiếp.
“Đại Vương yên tâm, ta đã truyền lệnh đến các quân đoàn rồi, tin chắc đại quân sẽ tập kết lại nhanh thôi”, Dụ Long nói.
Thời tiết hôm nay khá tốt, Lãnh Thiên Minh đang tắm cho Gấu đại, Gấu nhị trong quân doanh. Từ sau lần Mộ Như Tuyết nói trước đó, Lãnh Thiên Minh đã đem Tuyết Sơn Hổ về trong quân doanh, lúc rảnh rỗi có thể chơi đùa với các chiến sĩ. Cũng may các binh sĩ của Hắc Kỳ quân đã quen với điều này, mặc dù Tuyết Sơn Hổ không được để người ngoài động vào nhưng lại chưa từng làm người khác bị thương…
Lúc này Lãnh Hàn chạy vào, chưa đến nơi đã gào lên: “Thất hoàng tử, không hay rồi”.
Lãnh Thiên Minh nhìn Lãnh Hàn nói: “Cái gì? Ngươi qua đây nói”.