CHƯƠNG 97
Bà ấy cười nhẹ, mặt mày mang theo vài phần dịu dàng: “Là tôi không mời tự đến, cô Thẩm không cần tự trách.”
Biệt thự phân ra sân trước sân sau, tôi và Phó Kiến Hưng ở sân sau, sân trước thường là nơi đãi khách, vườn trà và hồ hoa đều ở sân trước.
Mời Lâm Uyển vào vườn trà, tôi gọi chị Trương chuẩn bị chút hoa quả điểm tâm, sau đó đun nước trên bàn trà, hỏi Lâm Uyển: “Tổng giám đốc Lâm đến đây là có chuyện muốn nói với Kiến Hưng sao?”
Bà ấy lắc đầu, ánh mắt dừng trên bàn tay đang pha trà của tôi, dịu dàng nói: “Tôi đến tìm cô Thẩm, tay cô Thẩm thật đẹp.”
Lời thăm hỏi hàm súc mà lễ phép, tôi cười nhẹ: “Tổng giám đốc Lâm chê cười, tay bà mới là chăm sóc tinh tế.” Phụ nữ nói chuyện, đơn giản chỉ có mấy thứ này.
Nhưng bà ấy đến đây, tuyệt đối không phải đến khen ngợi nhau, tôi tìm trà cổ thụ ngàn năm của Phó Kiến Hưng sưu tầm ra, cười nói: “Bình thường tôi không hay uống trà, đều là Kiến Hưng uống, hôm nay mượn trà anh ấy cất kỹ để bêu xấu trước mặt Tổng giám đốc Lâm, bà đừng ghét bỏ tay nghề của tôi.”
Bà ấy bật cười, ánh mắt đặt ở bình trà trên tay tôi, cười nói: “Đây chính là trà cổ thụ hai mươi năm, trên thị trường có tiền cũng không mua được, có thể uống được trà tốt như vậy cũng là có duyên, tôi còn phải cảm ơn cô Thẩm mới đúng.”
Tôi cười nhẹ, không đoán được Lâm Uyển đến đây với mục đích gì, uống mấy ngụm trà cùng bà ấy, một lúc lâu sau tôi không khỏi lên tiếng: “Hàn huyên nửa ngày, còn chưa biết Tổng giám đốc Lâm tìm tôi là có chuyện gù?”
Bà ấy nhấp một ngụm trà, đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng vào tôi, nhàn nhã nói: “Thật ra cũng không có việc gì, chẳng qua lần trước nhìn thấy cô ở Lê Viên, cảm thấy diện mạo của cô có vài phần quen thuộc, trong lòng cảm thấy thân thiết, cho nên từ đó đến giờ luôn muốn đến gặp cô.”
Tô ngẩn người, vốn nghĩ là vì chuyện của tôi và Trần Huynh, bà ấy là mẹ nên đến tìm tôi nói chuyện, không ngờ rằng bà ấy lại đến chỉ vì việc này.
Tôi rót thêm trà cho bà ấy, cười nói: “Vài ngày trước Tổng giám đốc Trần cũng nói với tôi như thế, nói tôi hơi quen mặt, có điều đây cũng là bình thường, trên thế giới này có rất nhiều người giống nhau, tôi và cô Lục mà bà quen cũng giống nhau vài phần.”
Lần trước lúc ở nhà hàng, tôi đã thấy bà ấy và Lục Hòa Nhi ở bên nhau, cho nên cũng không giấu diếm làm gì.
Bà ấy hơi ngạc nhiên, lại chỉ cười nói: “Cũng đúng, ba mẹ cô Thẩm vẫn còn cả chứ?”
Tôi lắc đầu, trong lòng nảy sinh nghi ngờ: “Ba mẹ tôi qua đời từ khi tôi còn nhỏ, tôi được bà ngoại nuôi lớn, không có ấn tượng gì với bọn họ cả.”
“Bà ngoại cô còn sống không?” Bà ấy hỏi vấn đề rất tế nhị, cho nên cũng là đi quá giới hạn, có thể bà ấy lập tức nhận ra được điều này không ổn, bèn thay đổi giọng điệu, nói tiếp: “Cô Thẩm đừng nghi ngờ gì cả, tôi là người có lòng hiếu kỳ rất nặng, cho nên không có việc gì là thích đi đào sâu mọi chuyện.”
Nói đến đây, bà ấy lấy là một tấm thiệp cực kỳ tinh tế xinh đẹp ra đưa cho tôi: “Tối nay tôi tổ chức một buổi tụ hội nho nhỏ ở Lê Viên, nếu cô Thẩm không chê, có thể đến đây cùng ngài Phó.”
Tôi vươn tay nhận tấm thiệp, không khỏi mở ra xem nội dung, nhìn thấy là thiệp mời sinh nhật, tôi mới nhớ ra hôm qua Trần Huynh đã nhắc đến với tôi, rằng tối nay là sinh nhật mẹ anh ta.
Tôi đặt thiệp sang một bên, nói với Lâm Uyển: “Cảm ơn Tổng giám đốc Lâm, có thể nhận được lời mời của bà là vinh hạnh của tôi.”
Bà ấy bật cười, rũ mắt uống một ngụm nước trà xanh, sau đó dừng vài giây rồi nói tiếp với tôi: “Nghe nói cô Thẩm và cậu Phó kết hôn đã hai năm, lần trước thấy cô và Tổng giám đốc Phó cùng đến Lê Viên, nghĩ có lẽ tình cảm của hai người rất tốt.”
Tôi cười nhạt, vốn không phải người quen gì, cho nên tôi cũng không tiện nhiều lời, chỉ cười nhạt rồi nâng chén trà nháp một ngụm, lúc này Lâm Uyển nói mình có việc nên rời đi trước.