CHƯƠNG 149
Anh gật đầu, nhìn tôi bảo: “Đồ ăn thừa của em vẫn rất ngon.”
Tôi?????
Một lúc sau tôi mới hiểu ra ý của anh, không khỏi trừng mắt nhìn anh: “Phó Kiến Hưng, anh tự hào lắm à?”
Anh nhướng mày: “Không, chỉ là rất thích ăn… đồ ăn thừa của em!”
Ha ha ha.
Anh thật nhàm chán.
Tôi mặc kệ anh, thu dọn đồ ăn thừa rồi nhìn anh và nói: “Tôi về trước đây!”
Cổ tay bị anh giữ chặt: “Em định để anh ở lại bệnh viện một mình?”
Tôi nhướng mày: “Anh có thể gọi Lục Hoà Nhi!”
Anh nhíu mày: “Em vội vàng rời đi như vậy là vì không muốn gặp anh, hay là muốn đi gặp ai? Trần Huynh? Hay là Thẩm Mạnh?”
Tâm trạng của tôi không được tốt cho lắm, tôi gạt tay anh ra: “Tổng Giám đốc Phó có thể tìm người tình thì sao tôi không thể tìm người bạn tâm giao? Sao thế? Chỉ anh mới được làm vậy còn người khác thì không à?”
Đôi mắt của Phó Kiến Hưng rất đen. Nghĩ đến Lục Hoà Nhi, tâm trạng của tôi càng kém hơn: “Hơn nữa Tổng Giám đốc Phó có thể cùng cô Lục đối xử chân thành với nhau, đi tìm chân lý của cuộc sống. Mà tôi chỉ đi ăn uống với bạn bè, hơn nữa cũng không phải người vượt trội gì, Tổng Giám đốc Phó việc gì phải lo lắng? Tôi còn sạch sẽ hơn anh rất nhiều!”
“Sạch sẽ hơn rất nhiều?” Anh cười khẩy, cơn rét lạnh thấu xương ngập tràn trong không khí: “Em sạch sẽ ư? Hay là để anh nhìn xem sao?”
Nói rồi tay anh dùng sức, kéo tôi lên trên người anh bằng một lực rất mạnh, sau đó hành động nhanh chóng rút kim truyền nước trên mu bàn tay anh ta rồi xoay người và đè lên tôi.
Tôi tức giận: “Phó Kiến Hưng, anh thả tôi ra.”
Anh xấu xa nói với giọng khàn khàn: “Thả ra? Chứ không phải em chọc cho anh giận là vì muốn anh làm thế này sao? Sao hả? Không vui ư?”
“Phó Kiến Hưng, nếu anh không muốn đứa bé này thì anh có thể nói thẳng, không cần phải dùng cách này nhiều lần để ép tôi bỏ con.” Tôi bình tĩnh lại, trong lòng biết là tôi không vùng vẫy khỏi anh được.
Anh dừng tay, mắt nhắm lại rồi thở dài một hơi, giọng nói trầm trầm bất lực: “Thẩm Mai Trang, rốt cuộc em muốn anh làm sao đây?”
Tôi không nói, sự đau đớn lan tràn khắp lòng ngực, cứ hành hạ lẫn nhau như thế này thì khi nào mới chấm dứt đây?
“Anh làm thế này khiến tôi khó chịu, dậy đi!” Có vài chuyện, không phải chỉ trong ngày một ngày hai là có thể giải thích hay nói rõ được.
Dù sao thì tuyết rơi một ngày đâu thể khiến băng dày gần mét!
Anh nói: “Chắc là không được!”
Tôi lập tức đỏ mặt, giọng nói hơi gấp gáp: “Phó Kiến Hưng, đây là bệnh viện!”
Anh gật đầu: “Anh biết, em muốn không?”
“Không muốn!” Chuyện này không có ranh giới cuối nào khác.
Anh hôn lên trán tôi, sau đó tự mình kéo tôi, tôi nhíu mày, chỉ muốn tìm một chỗ để chui vào.