Mục lục
Truyện Người Yêu Chí Tử - Thẩm Mai Trang - Phó Kiến Hưng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 14

Tôi nhất thời vừa kinh ngạc vừa sợ, lắp bắp một lát mới lên tiếng: “Phó Kiến Hưng, anh…”

“Địa chỉ?” Tôi còn chưa nói xong, người ở đầu bên kia đã lạnh lùng hỏi.

Tôi có thể nghe ra, giờ tâm trạng của Phó Kiến Hưng đang rất tồi tệ.

“Đồn cảnh sát khu Hiệp Thành.” Tôi vừa báo địa chỉ xong thì anh đã ngắt máy.

Mộng Thu nhìn tôi, hơi cạn lời hỏi: “Sao cậu không gọi thẳng cho Phó Kiến Hưng? Cần gì phải làm chút chuyện như thế?”

Tôi vỗ trán càng không gì để nói: “Lúc tớ ra khỏi biệt thự, Phó Kiến Hưng đã uống rượu, tớ vốn tưởng anh ta đang nghỉ ngơi, nên mới gọi cho Trình Quyết Phong, ai dè…”

Ai dè Phó Kiến Hưng lại nghe máy.

Nửa tiếng sau, Phó Kiến Hưng bị một đám người vây quanh bước vào đồn cảnh sát, khí thế đàn ông lạnh lùng nghiêm nghị, dáng người cao ráo điển trai, chỉ cần đứng im không nói câu nào đã có thể biến thành tranh vẽ.

Huống hồ ngày nào báo tài chính thành phố cũng đưa một số tin về anh, nên sự xuất hiện của anh sẽ thu hút người trong đồn cảnh sát lần lượt tới hỏi han.

Chứng kiến cảnh tượng này, Mộng Thu vỗ vai tôi nói: “Thật ra tớ cũng có thể hiểu được tại sao cậu lại si mê anh ta như vậy, dù gì cũng là con cưng của trời. Không người phụ nữ nào không muốn nắm lấy, chỉ riêng danh hiệu bà Phó này đã có vô số thiếu nữ ao ước rồi, đừng nói là cậu còn ngủ chung với anh ta mỗi ngày.”

Tôi lườm cô ấy, trước đó cô ấy còn khuyên cô ly hôn, giờ lại…

Quả nhiên phụ nữ đều sáng nắng chiều mưa.

Phó Kiến Hưng thương lượng với người trong đồn cảnh sát, sau khi ký tên thì tôi và Mộng Thu có thể rời khỏi đây.

Trước cửa đồn cảnh sát.

Cảnh sát đã bắt chúng tôi nhìn tôi và Mộng Thu nói: “Nếu sau này hai cô lại gặp tình huống như vậy thì cứ gọi thẳng cho cảnh sát là được, chứ đừng đánh nhau.”

Tôi và Mộng Thu liếc nhìn nhau, rồi mỉm cười cảm ơn cảnh sát đó.

Nhưng vừa quay đầu lại, Mộng Thu đã khẽ lầu bầu: “Mẹ kiếp, nếu tôi không đánh họ thì đợi cảnh sát tới nhặt xác à!”

Tôi vốn định nói gì đó thì cảm thấy ớn lạnh, nên bỗng quay đầu lại, thấy Phó Kiến Hưng mặc đồ vest đen, cả người tràn đầy hơi thở lạnh lẽo đứng bên cạnh xe Jeep màu đen của anh.

Tôi biết anh đang tức giận, nên khẽ chào tạm biệt với Mộng Thu, rồi ngoan ngoãn đi tới bên anh, cúi đầu nói: “Cảm ơn anh!”

Anh lạnh lùng nhìn tôi, đôi mắt đen láy sâu thẳm, không nhìn ra được cảm xúc, hờ hững thốt ra hai chữ: “Lên xe!”

Tôi không dám nói gì nhiều mà ngoan ngoãn lên xe.

Xe chạy được nửa đường thì tôi nhận được tin nhắn đã về tới nhà của Mộng Thu, tôi vội nhắn lại cậu ngủ sớm đi, rồi nhìn phong cảnh bên ngoài cửa xe, chúng tôi cũng sắp về tới biệt thự rồi.

Tôi liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, anh vẫn lạnh lùng như cũ, nếu anh không chủ động mở miệng, tất nhiên tôi cũng không thể nói gì nhiều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK