CHƯƠNG 112
Anh cầm điện thoại lên, ngón tay thon dài hơi run rẩy trượt màn hình điện thoại, một lúc lâu sau anh mới gọi đi.
Đầu kia điện thoại kịp thời nghe máy, Phó Kiến Hưng lên tiếng, giọng nói hơi run: “Cô ấy chảy rất nhiều máu, tôi cần một chiếc xe cấp cứu.”
Cúp điện thoại, anh loạng choạng vào phòng tắm, lúc đi ra thì cầm theo khăn.
Đi đến bên giường, anh ngồi xổm xuống chuẩn bị lau, nhưng dường như không có tác dụng, máu cứ chảy không ngừng.
Tôi rất bình tĩnh nhìn anh, ánh mắt ngày càng xa xăm.
Tôi nhìn thấy sự hoảng sợ và luống cuống của anh, nhưng tôi không cảm thấy đáng thương mà chỉ thấy nực cười và đáng đời.
Anh không nhìn tôi, thấy mình không thể nào cầm máu được, anh chỉ đành lấy áo khoác trong tủ quần áo mặc cho tôi.
Anh bế tôi lên, tôi có thể cảm nhận rõ ràng tay anh đang run rẩy, run một cách dữ dội.
Trong sân vang lên tiếng còi báo, có lẽ xe cấp cứu đến rồi.
Quả nhiên, lúc sau có một nhóm người đẩy xe vào biệt thự, Phó Kiến Hưng đặt tôi xuống giường bệnh, nhìn tôi với ánh mắt phức tạp.
Tôi nhắm mắt lại, không muốn nhìn anh nữa.
Tôi luôn rất tỉnh táo, từ biệt thự đến bệnh viện, cho dù là ở trong phòng phẫu thuật tôi cũng vô cùng tỉnh táo.
Thực ra thì quá trình không dài, cũng không khó chịu đựng.
Cho dù có thể giữ được đứa con này hay không thì suy cho cùng, vết nứt giữa tôi với Phó Kiến Hưng ngày càng lớn, không thể nào chắp vá lại được nữa.
“Buồn ngủ thì nhắm mắt lại nghỉ ngơi đi, chúng tôi sẽ cố hết sức để giữ đứa bé, cô yên tâm!” Bác sĩ trước bàn mổ lên tiếng.
Tôi gật đầu rồi nhắm mắt lại.
Khoảng hai tiếng sau, tôi vẫn rất tỉnh táo, lúc tôi được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật, Phó Kiến Hưng đã đứng đợi ở cửa rồi.
Thấy bác sĩ, sắc mặt anh trắng bệch: “Cô ấy không sao chứ?”
Bác sĩ gật đầu: “Đưa đến kịp thời nên cả mẹ và bé đều không sao, cậu Phó, cậu vẫn phải kiềm chế một chút. Trước đây mợ chủ mắc hội chứng đa nang buồng trứng nên xác suất có thai là rất thấp, không dễ gì mới có đứa bé này, vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.”
Phó Kiến Hưng gật đầu. Chỉ mấy giờ mà tôi cứ thấy anh dường như già đi rất nhiều.
Tôi bị đưa vào phòng bệnh, hơi mệt mỏi nên chẳng bao lâu đã ngủ thiếp đi mất.
Ngày hôm sau.
Tôi bị những tiếng ồn ào đánh thức, vừa mở mắt đã nhìn thấy y tá đang thay chai truyền dịch. Tôi khẽ day giữa chân mày, không nhịn được hỏi: “Ai đang làm ầm ĩ bên ngoài vậy?”
Cô y tá trẻ đang thay chai truyền nước cho tôi do dự một lát mới nói: “Là anh Phó và cô Lục. Cô Lục muốn vào thăm cô nhưng anh Phó không cho phép nên mới khóc ở bên ngoài!”
Khóc à?
Tôi im lặng. Sợ rằng Lục Hoà Nhi này khóc cũng không có mấy phần thật.
Tôi thấy y tá chuẩn bị rời đi mới nói: “Lúc cô ra ngoài, có thể gọi bọn họ vào giúp tôi không?”
Cô y tá trẻ gật đầu, thu dọn chai thuốc rồi ra ngoài.