CHƯƠNG 131
Biết mình không nói lại anh, tôi ồ một tiếng rồi lại nằm xuống.
Anh ôm lấy em tôi, kéo tôi vào lòng, anh nhướng mày: “Cứ thế ngủ luôn à?”
Tôi bị anh như thế làm có hơi đau đầu, nhìn anh nói: “Em mỏi tay, anh tự vào phòng tắm làm đi.” Mỗi ngày đều muốn, ai mà chịu nổi chứ, huống hồ còn là phụ nữ có thai.
Ánh mắt anh sâu thẳm, nụ cười càng tươi hơn: “Rất vinh hạnh vì có thể để em cảm thấy anh mạnh mẽ thế.”
Tôi???
Đây là mạnh mẽ à?
Tôi nhắm mắt ngủ, không để ý đến anh nữa.
Giọng nói của anh dịu dàng hơn một chút: “Đừng vội ngủ, không phải là không thích ướt sao? Dậy lau khô giúp anh rồi hãy ngủ.”
Tôi nhíu mày: “Anh tự ra tay đi.”
Phó Kiến Hưng gác cằm lên vai tôi, hai tay rất thật thà: “Có một số việc, vợ chồng phải cùng nhau làm.”
Thôi vậy, nếu cứ làm như thế thì tôi đừng hòng được ngủ.
Tôi đứng dậy từ trong lòng anh, ngồi thẳng người nhặt khăn anh ném một bên lên, nửa quỳ trên giường lau tóc giúp anh.
Trên người anh có vài giọt nước, tôi mím môi, tên này không biết lau rồi hãy lên giường à?
“Anh làm ướt giường rồi!” Tôi cất lời, nhìn vũng nước dưới người anh, hơi không vui: “Lần sau còn làm ướt thì đừng hòng lên giường ngủ nữa.”
Anh cười khẽ: “Được, lần sau em vào phòng tắm lau giúp anh.”
Tôi mím môi, không để ý đến anh.
Lau khô giúp anh xong, tôi bèn nằm xuống ngủ tiếp, không biết anh đi đâu, lượn một vòng rồi quay lại, trên tay cầm theo mấy chai lọ.
Tôi hơi mệt, không muốn cất tiếng hỏi.
Điện thoại của anh lại không ngừng reo, anh nghe máy, lạnh lùng cất lời: “Hòa Nhi, có chuyện gì à?”
Tôi không ngờ anh sẽ mở loa ngoài, Lục Hòa Nhi ở đầu bên kia điện thoại nhỏ giọng nói: “Anh Kiến Hưng, anh đến đây với em đi được không, em không ở một mình được.”
Không phải cô ta về Lê Viên sống với Lâm Uyển rồi à? Sao còn ngày ngày bảo trống rỗng cô đơn thế?
“Em gọi điện thoại cho Cao Nghĩa đi, lát nữa anh phải xoa bóp cho Thẩm Mai Trang, cô ấy có thai, bắp chân và chân hơi sưng, phải xoa bóp mỗi ngày.”
Anh nói chuyện rất bình tĩnh, sau đó không đợi Lục Hòa Nhi nói nhiều đã cúp máy.
Tôi nhìn anh, tỏ vẻ giận dữ: “Chân em sưng lúc nào? Mới có ba bốn tháng sao mà sưng được?”
Anh cười khẽ, đặt chân tôi lên đùi mình, sau đó bắt đầu thoa chút dầu, nhẹ nhàng xoa bóp: “Được, không có sưng, là béo!”
Tôi… Càng nói, tôi lại càng tức giận.
Dứt khoát nhắm mắt ngủ luôn.
… Gần đây tôi rất ham ngủ, ban ngày ngủ lâu như vậy rồi nhưng ban đêm vẫn có thể ngủ.
Không biết Phó Kiến Hưng ngủ từ bao giờ, nhưng khi tôi thức dậy anh đã không còn trong phòng nữa, biết gần đây anh khá bận nên tôi cũng không quan tâm.
Tôi rửa mặt xong xuống lầu, ăn qua loa một chút rồi đi ra ngoài.
Tôi hơi ngạc nhiên về việc Lâm Uyển và Mạc Tri Sính hẹn gặp mình, nhưng cũng không bất ngờ lắm, địa điểm là một quán cà phê trong trung tâm thành phố.
Lúc tôi đi vào, Mạc Tri Sính đang nhìn Lâm Uyển bằng vẻ mặt yêu thương, đeo đồng hồ mạ vàng lên tay Lâm Uyển.
Có thể nhìn ra được là họ rất yêu nhau.
“Hình như tôi đến muộn rồi.” Tôi đi tới chỗ ngồi, cất lời, mặt mang nụ cười.
Thấy tôi, Lâm Uyển thân thiết kéo tôi ngồi xuống bên cạnh bà ta, nhìn tôi nói: “Muốn uống gì không?”
Tôi cười nhạt: “Gì cũng được!”
“Latte của quán này không tệ, muốn nếm thử không?” Lâm Uyển đề cử, tôi không tiện từ chối bèn gật đầu: “Cảm ơn!”
Mạc Tri Sính gọi cà phê, đôi mắt đã hơi vẩn đục nhìn thẳng vào tôi, thở dài nói: “Cô Thẩm thật giống Uyển Uyển khi còn trẻ.”
Tôi không biết phải trả lời câu này thế nào, dứt khoát đi thẳng vào vấn đề: “Hai vị hẹn tôi đến là có chuyện gì à?”
Thấy tôi hỏi thẳng thế, Lâm Uyển cưới nói: “Đứa nhỏ này, nói mấy lời thân mật với cháu cũng không được.”