Mục lục
Truyện Người Yêu Chí Tử - Thẩm Mai Trang - Phó Kiến Hưng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 116

Tôi gật đầu: “Ừ, cô tiếp tục để ý nhé. Nếu cần thiết thì cô có thể hẹn gặp chủ tịch Hoa Diệu giúp tôi.”

Hoa Diệu luôn tập trung vào nghiên cứu và phát triển công nghệ nhưng về mảng marketing và quản lý lại làm không tốt lắm. Nếu Phó thị có thể thu mua được cổ phần của công ty công nghệ Hoa Diệu này, đây chắc chắn là bước tiến mang tính đột phá đối với việc phát triển công nghệ của Phó thị sau này.

Hàn Sương gật đầu: “Vâng, nhưng gần đây tôi thấy trưởng phòng marketing của Hoa Diệu hình như thường đi lại với một công ty công nghệ ở thành phố A.”

“Ừ!” Công ty công nghệ muốn mở rộng phát triển thì chắc hẳn phải tìm nhà đầu tư, thật ra điều này cũng không có gì. Tôi ngước mắt nhìn Hàn Sương hỏi: “Cô đang yêu à?”

Cô ấy sửng sốt, hơi lúng túng cười nói: “Vâng, tôi đang chuẩn bị kết hôn!” Trong khi cô ấy nói chuyện còn vô thức khẽ sờ chiếc nhẫn trên ngón tay.

Tôi cười: “Anh ta là người trong ngành chúng ta à? Cô không định hẹn ra ngoài cùng ăn một bữa cơm sao?”

Con gái đang chìm đắm trong tình yêu luôn xinh đẹp lại ngọt ngào. Cô ấy khẽ cười bảo: “Đợt này tương đối bận rộn nên không có thời gian. Hay là chờ qua thời gian này, nếu cô Thẩm không ngại, chúng tôi còn muốn mời cô làm người chứng hôn đấy!”

“Cô đã định kết hôn rồi à?” Tôi hơi giật mình. Theo quan sát của tôi gần đây, chắc cô ấy mới yêu đương khoảng một, hai tháng mới đúng.

Cô ấy gật đầu, nói với gương mặt đỏ bừng: “Chúng tôi là bạn học quen biết nhau lâu rồi, chỉ là trước kia không nghĩ tới chuyện yêu đương, gần đây người nhà giục gấp nên mới quyết định kết hôn.”

Tôi mỉm cười không nói nhiều. Trình Quyết Phong gọi điện thoại tới, Hàn Sương đặt tài liệu xuống và đi ra ngoài.

Tôi nghe điện thoại nói: “Bác sĩ Trình, chào anh!”

“Thẩm Mai Trang, cô có rảnh không?” Tôi nghe giọng anh ta thì hình như có việc.

Tôi ngẩn người nói: “Tôi có hẹn với Mộng Thu vào buổi tối rồi, sao vậy?”

Bên kia điện thoại im lặng một lát mới nói: “Không sao, Kiến Hưng gọi điện thoại tới, bảo tôi khám cho cô.”

Tôi vô thức nhíu mày nói: “Tôi không sao, anh không cần lo lắng đâu!”

“Cãi nhau à?”

“Không!”

Giữa tôi và Phó Kiến Hưng không thể nói là có cãi nhau hay không, vốn con người có tư duy khác nhau, cũng không tính là tranh cãi.

Anh ta im lặng một lát mới nói tiếp: “Vậy thì tốt rồi. Trên bàn trong văn phòng của tôi có một hộp thuốc dưỡng thai, cô bớt chút thời gian qua lấy, nhớ uống thuốc đúng giờ.”

“Được, cảm ơn anh!”

“Cô khách sáo rồi!”

Chúng tôi nói thêm vài câu qua loa rồi cúp máy. Tôi nhìn đồng hồ thấy hết giờ làm rồi.

Tôi đã hẹn với Mộng Thu ở trung tâm thương mại nên thu dọn bàn sơ qua rồi đi thẳng vào bãi đỗ xe. Sau khi trải qua chuyện lần trước, tôi rất ít khi đỗ xe trong hầm để xe.

Cho nên sau đó tôi đều lái xe thẳng vào bãi đỗ xe ở tầng dưới. Trong hầm để xe ánh sáng mờ tỏ luôn có chỗ tối tăm. Cho dù xe để ngoài bãi đỗ xe phải chịu nắng chịu gió nhưng dù sao cũng an toàn hơn.

Tôi lên xe, lùi xe ra khỏi chỗ đỗ và đang chuẩn bị rời đi, vô ý nhìn thấy được một người trông hơi quen. Một người đàn ông trung niên hơi mập ngồi trong chiếc xe Cayenne màu đen đậu bên cạnh chiếc xe thể thao màu đỏ của Kiều Cao Nghĩa trông rất quen mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK