CHƯƠNG 114
Anh im lặng một lát rồi khẽ gật đầu: “Được, cô có vấn đề gì thì cứ tới tìm tôi bất cứ lúc nào.”
Tôi không lên tiếng, nhìn cặp tình nhân đang ôm nhau bên đường, nhớ lại hơn hai mươi năm qua hình như tôi chưa từng yêu đương đàng hoàng với một người nào.
Tôi chưa từng nếm trải vị ngọt của tình yêu, cũng chưa từng học cách yêu một người thế nào, tận hưởng tình yêu của một người ra sao.
Tôi đã trải qua một phần tư đời người mà dường như vẫn luôn mơ hồ.
Tôi nghĩ tới đây thì không khỏi cụp mắt xuống cười tự giễu. Cả đời tôi đã định trước chỉ có thể khổ như vậy sao?
“Cô cười gì vậy?” Phó Kiến Hưng để ý đến hành động của tôi, đột nhiên hỏi với sắc mặt hơi nặng nề.
Tôi lắc đầu, nói rất khẽ: “Tôi chỉ đột nhiên nghĩ đến một số việc, cảm thấy buồn cười.”
“Chuyện gì?” Anh cố tình hỏi nhưng tôi lại không muốn nói.
Trong xe im ắng.
Không bao lâu, chúng tôi đã về tới biệt thự. Tôi xuống xe, chị Trương đi qua đón, nhìn tôi nói: “Mợ có đỡ hơn không? Tôi đã nấu cháo cho mợ, mợ có muốn ăn trước một ít không?”
Tôi cười nhạt, lắc đầu: “Chị Trương, chị mới đưa canh gà cho tôi lúc sáng, bây giờ tôi không uống nổi đâu.”
Chị ấy mỉm cười thỏa hiệp: “Vâng, vâng, vậy lát nữa mợ đói lại ăn nhé! Cậu đã lắp xích đu ở trong sân, cũng chuyển rất nhiều hoa tới đó. Mợ có muốn qua xem thử không?”
Tôi biết chị ấy muốn cho tôi thư giãn, vui vẻ một chút. Tôi kéo tay chị ấy mỉm cười nói: “Chị Trương, tôi không sao. Tôi về phòng nghỉ trước. Chị không cần phải vội đâu, cố gắng nghỉ ngơi một lát đi.”
Tôi vào phòng ngủ lại ném hết quần áo trong tủ lên trên giường, xếp tất cả vào trong vali.
Phó Kiến Hưng xách đồ lên, thấy tôi làm vậy thì lạnh lùng nói: “Cô xếp đồ làm gì?”
Tôi cúi đầu gấp quần áo, thản nhiên nói: “Tôi qua chung cư Vân Đồng ở một thời gian.”
Anh giữ tay tôi lại và nhìn tôi, rõ ràng đang tức giận: “Thẩm Mai Trang, rốt cuộc cô muốn thế nào?”
Ngực tôi hơi khó chịu. Nếu là lúc trước, chắc hẳn tôi đã hỏi anh như xé tim xé phổi cái gì gọi là rốt cuộc tôi muốn thế nào? Rõ ràng tôi không làm gì, vì sao người cuối cùng bị tổn thương vẫn là tôi?
Nhưng lúc này tôi chỉ bình tĩnh nhìn anh: “Phó Kiến Hưng, tôi không muốn gì hết! Tôi chỉ không mong chuyện đêm đó lại xảy ra thôi!”
Tôi dừng lại một lát rồi rút tay khỏi tay anh, tiếp tục thu dọn quần áo và nói: “Phó Kiến Hưng, chúng ta không thể để cho sai lầm tương tự lại tiếp tục xảy ra nữa. Anh và tôi đều biết tranh cãi nhất thời không giải quyết được vấn đề, tôi biết anh không yêu tôi, tôi cũng sẽ bắt đầu thử buông bỏ.”
“Cái gì buông bỏ?” Anh cười lạnh: “Thẩm Mai Trang, cô tính buông bỏ cái gì? Tôi à?”
Tôi không biết vì sao anh lại kích động như vậy, khẽ thở dài nói: “Chúng ta đừng dây dưa nữa. Tôi sẽ sinh đứa bé này bình an, cố gắng nuôi dạy nó nên người. Tôi cũng không nhúng tay vào chuyện của anh và Lục Hoà Nhi.”
“Thẩm Mai Trang!” Anh lại giữ chặt tay tôi, gương mặt lạnh lùng, trên người lộ rõ sự tàn bạo: “Cô muốn tôi nói bao nhiêu lần rằng tôi và Lục Hoà Nhi không có gì cả? Cô vội vàng rời đi như vậy là đã nghĩ được đường lui cho mình rồi sao?”
Tôi nhíu mày, thật sự không muốn tranh cãi với anh nữa: “Phó Kiến Hưng, có phải anh thấy anh không hề sai trong tất cả mọi chuyện không?”
Anh sa sầm mặt: “Cô muốn tôi nhận sai sao?”
Tôi không biết nói gì nữa. Anh không cho tôi lấy quần áo vậy tôi không cầm theo gì hết, đứng dậy ra khỏi phòng ngủ.