Mục lục
Truyện Người Yêu Chí Tử - Thẩm Mai Trang - Phó Kiến Hưng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 91

So với sống sót, những thứ khác đều không quan trọng.

Cúp máy, tôi để điện thoại sang một bên, im lặng một lát rồi đứng dậy, đi thẳng đến văn phòng của Phó Kiến Hưng.

So với vẻ ồn ào trước đó, lần này văn phòng của Phó Kiến Hưng rất vắng vẻ, lúc này Trần Nghiệp của văn phòng trợ lý cũng không ở đây.

Trong văn phòng yên tĩnh vang lên tiếng gõ bàn phím lách cách, tôi đứng ngoài, giơ tay gõ cửa vài lần.

“Vào đi!” Giọng nam trầm thấp quyến rũ vang lên, vẫn êm tai như thế.

Chần chừ mấy giây, tôi đẩy cửa vào. Khi tới gần anh, trái tim vốn đã bình tĩnh phần nào vẫn không kìm được đập thình thịch.

Văn phòng của Phó Kiến Hưng rất trống trải, tiếng gõ bàn phím càng rõ ràng.

Tôi đứng trước bàn làm việc của Phó Kiến Hưng không nói gì, chỉ yên lặng nhìn anh đang nghiêm túc làm việc, công nhận đàn ông khi chăm chú làm việc đẹp trai thật.

“Cứ để đó đi, lát nữa tôi ký!” Có lẽ do quá chăm chú nên anh không phát hiện ra người đến là tôi, anh không thèm ngước mắt, chỉ chăm chú nhìn vào máy tính.

Tôi vẫn đứng yên lặng không lên tiếng.

Một lúc lâu sau anh nhíu mày, dừng động tác ngước mắt nhìn, khi thấy tôi thì khuôn mặt đang u ám lại càng thêm lạnh lẽo.

“Có việc gì?” Anh nói bằng giọng đầy lạnh lùng.

“Phó Kiến Hưng, chúng ta nói chuyện đi!” Tôi có thể giải thích và cũng cần phải giải thích chuyện của mình với Trần Huynh.

Anh hơi ngả người ra sau, tựa lưng vào ghế ngồi với vẻ nhàn nhã, nhướng mày nhìn tôi với vẻ lạnh lùng, nói bằng giọng khinh bỉ: “Giám đốc Thẩm muốn nói với tôi chuyện về công việc à?”

Giọng điệu hờ hững lạnh lùng.

Tôi mím môi, hai tay bấu vào nhau hơi đau: “Phó Kiến Hưng, tôi có thể giải thích chuyện của tôi và Trần Huynh!”

“Ngủ với nhau rồi?” Anh nhướng mày, khuôn mặt như phủ một lớp sương lạnh.

Ban đầu tôi chưa kịp phản ứng, nhưng chỉ giây lát sau tôi hiểu ý anh, sắc mặt bỗng chốc trắng bệch: “Không hề!”

“Hừ!” Tiếng cười trầm thấp lạnh lẽo phát ra từ cổ họng anh, anh nhướng mày nhìn về phía tôi, vẻ lạnh lùng càng nồng đậm: “Thẩm Mai Trang, cô nghĩ tôi sẽ tin lời cô nói sao?”

“Phó Kiến Hưng, ít nhất tôi có cơ hội giải thích đúng không?” Chuyện tiêu đề kéo dài quá lâu, tôi và Trần Huynh đều không trả lời nên bây giờ mới thành ra như vậy.

Dường như anh không còn kiên nhẫn, anh đưa tay day day vùng giữa đôi mày rồi nhìn về phía tôi nói: “Giám đốc Thẩm, Phó thị trả lương cho cô cao như vậy không phải để cô nói về việc tư của mình với ông chủ trong giờ làm việc!”

“Phó…”

“Giám đốc Thẩm, giờ nào làm việc gì chắc cô rõ hơn tôi nhỉ?” Anh ngước mắt hỏi lại, giọng nói lộ rõ vẻ tức giận.

Tôi còn muốn nói nữa nhưng không biết Trần Nghiệp đã đi vào từ lúc nào, anh ta nhìn tôi rồi nói với vẻ lịch sự xa cách: “Giám đốc Thẩm, Tổng Giám đốc Phó còn có rất nhiều việc.”

Anh ta đang nói bóng gió bảo tôi đi.

Tôi nhìn về phía Phó Kiến Hưng, thấy đôi mắt anh tối sầm, hiển nhiên là anh không muốn nói thêm với tôi dù chỉ một câu.

Phớt lờ lời thúc giục của Trần Nghiệp, tôi nhìn về phía Phó Kiến Hưng rồi nói: “Bao giờ Tổng Giám đốc Phó rảnh để chúng ta nói chuyện?”

Anh không nói gì, sắc mặt trở nên u ám.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK