CHƯƠNG 129
Nghe bà Lục nói anh ta làm việc ở AC, tôi không nhịn được để ý một xíu.
Dù gì cũng ăn cơm xong rồi, hơn nữa cũng không có việc quan trọng gì, nên mọi người chỉ đơn giản chào tạm biệt nhau vài câu rồi ai về nhà nấy.
Ở trên xe, tôi cau mày ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa xe.
Bàn tay được một cỗ ấm áp bao bọc lại, tôi nghoảnh đầu nhìn thấy Phó Kiến Hưng một tay lái xe, một tay nắm lấy tay tôi, tôi không nhịn được nói: “Thế này không an toàn đâu!”
Anh nhìn tôi một cái, rũ mắt cười: “Quan tâm anh à?”
Làm gì có chuyện đó!
“Tôi cũng ở trên xe!” Hơn nữa trong bụng tôi còn có một sinh mạng nữa: “Một xác hai mạng!”
Trong mắt anh lộ vẻ bất đắc dĩ, bàn tay đang nắm lấy tay tôi lại tăng thêm chút sức: “Yên tâm, dù có chết, anh cũng sẽ bảo vệ tốt cho hai mẹ con.”
Tôi không nói gì thêm với anh nữa, trong đầu lại nghĩ đến Lục Tiến kia, bất chợt nhớ tới chiếc xe đón Hàn Sương dưới lầu Phó thị hình như cũng là Cadillac màu đen.
Lúc đó cách quá xa, tôi không thấy rõ tướng mạo của người kia, không khỏi hơi nhíu mày, luôn cảm thấy bất an.
Xe im lặng chạy đến biệt thự, tôi thấy hơi mơ màng buồn ngủ rồi.
Phó Kiến Hưng bế tôi xuống xe, đi thẳng vào phòng ngủ rồi đặt tôi lên giường, anh lên tiếng: “Đừng ngủ ngay, tắm rửa trước đã.”
Tôi có hơi mơ màng nằm trên giường không muốn dậy, kéo chăn lên định cứ thế ngủ luôn.
Dường như Phó Kiến Hưng nhìn thấu dụng ý của tôi, kéo tôi ra từ trong chăn, vào phòng tắm trầm giọng nói: “Rửa mặt cái đi, nếu không sáng mai sẽ rất khó chịu.”
Tôi ừ một tiếng, mệt mỏi treo người trên người anh, mơ màng đưa tay nặn kem đánh răng, nhưng không muốn bị Phó Kiến Hưng cầm lấy.
Sau khi nặn kem đánh răng giúp tôi xong, anh lấy nước đưa cho tôi: “Ngoan ngoãn đánh răng.” Nói chuyện giống như đang dạy dỗ trẻ con vậy.
Tôi ngậm bàn chải đánh răng, lầm bầm: “Em không phải trẻ con.”
Anh cười: “Cũng đâu khác lắm.”
Sau khi rửa mặt xong, hình như tôi cũng không mệt mỏi lắm nữa, nằm trên giường, thấy Phó Kiến Hưng cũng nằm xuống, thuận thế ôm tôi vào lòng, đặt cằm lên cổ tôi: “Tối nay phải ngủ ngoan đấy.”
Tôi nhướng mày: “Anh nói cho mình nghe à?”
Anh mở mắt nhìn tôi, nhếch miệng: “Nói cho em biết, nó nhìn thấy chủ nhân sẽ có phản ứng tự nhiên, em phải bao dung hơn.”
Người này đúng là có thể có suy nghĩ đen tối ở mọi lúc mọi nơi.
Tôi mím môi, giơ tay lên đẩy anh: “Thối quá, đi tắm đi.”
Anh cười xấu xa: “Thối ở đâu?”
“Ở đâu cũng thối!” Tôi nhắm mắt lại, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, bên tai mơ hồ vang lên giọng nói của anh: “Thẩm Mai Trang, sau này chúng ta sống thật tốt nhé?”
Tim tôi hơi nhói lên, mím môi không đáp lời, thật sự có thể sống thật tốt sao?
“Phó Kiến Hưng, anh có yêu em không?” Vấn đề này có hơi ngu ngốc, nhưng nó là bệnh chung của con gái.
Anh giơ tay lên, lòng bàn tay dán vào mặt tôi, đầu ngón tay sờ vành tai tôi: “Em thì sao?”