Mục lục
Truyện Người Yêu Chí Tử - Thẩm Mai Trang - Phó Kiến Hưng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 115

Anh chợt ôm lấy tôi từ phía sau, sau đó đấm mạnh vào cửa phòng ngủ, sắc mặt thâm trầm: “Cô muốn ở đâu, tôi sẽ không ngăn cản nhưng đó là chuyện sau khi cô sinh con ra. Trước khi sinh con, cô phải ở đây.”

“Ồ!” Tôi thấy buồn cười, muốn cười thật to: “Phó Kiến Hưng, anh nói xem, rốt cuộc anh để ý đứa trẻ trong bụng tôi hay để ý tới danh tiếng của Phó Kiến Hưng anh? Nếu anh để ý tới đứa trẻ này, sao tôi có thể suýt sảy thai mấy lần vì anh? Anh thật sự quá nực cười!”

Tôi nhìn vẻ mặt phức tạp của anh lại càng cười to hơn: “Anh giữ tôi ở đây để làm gì? Anh muốn tôi nhìn căn nhà quen thuộc này hàng ngày, sau đó mỗi ngày đều sống trong lo lắng rằng anh muốn giết con thế nào à?”

Có lẽ câu nói của tôi làm anh thấy đau đớn, tròng mắt anh co lại, bước nhanh tới gần tôi và lạnh lùng nói: “Cho nên tôi ở trong lòng cô tệ đến vậy sao?”

Tôi cười lạnh: “Không phải à?”

Sắc mặt Phó Kiến Hưng cực kỳ khó coi: “Thẩm Mai Trang, tình yêu của cô cũng chỉ vậy thôi.”

Tôi không muốn nói nữa. Tình yêu của tôi thế nào đã không quan trọng nữa rồi. Tôi nhìn anh, bình tĩnh lại: “Tôi sẽ dần dần thu lại tình yêu của mình. Anh yên tâm, tôi sẽ không gây bất kỳ quấy nhiễu gì cho anh đâu.”

“Ồ!” Phó Kiến Hưng ném lại một câu rồi đóng sầm cửa bước ra ngoài.

Trải qua mấy lần suýt chết, tôi đã bình tĩnh lại rồi. Tôi thu dọn quần áo xong, chị Trương mới vội vàng đi lên, kéo tôi lại nói: “Mai Trang, mợ không thể đi được! Tính cậu không tốt nhưng mợ có thể hiểu được tấm lòng của cậu mà. Đám thanh niên các mợ không thể tùy tiện đưa ra quyết định trong lúc kích động được, sau này sẽ phải hối hận đấy.”

Tôi bị chị Trương cản lối đi, không biết phải làm sao: “Chị Trương, tôi chỉ không muốn ở đây thôi, cũng không phải đi đâu xa.”

Chị ấy lắc đầu, quyết tâm lôi tôi lại. Chị ấy thấy không thể nói đạo lý với tôi thì bắt đầu khóc, nước mắt, nước mũi giàn giụa.

Tôi đỡ trán, không biết phải làm sao.

Sau khi bị gây sức ép một lúc lâu, cuối cùng tôi đành thỏa hiệp mà ở lại, chỉ là không tiếp tục ở trong phòng ngủ chính mà chuyển đến căn phòng trong vườn hoa ngoài trời ở tầng cao nhất.

Đứa bé đã ba tháng, bụng bắt đầu lộ rõ, tôi cũng không thể ôm bụng chạy khắp nơi nên mỗi ngày chỉ đi lại hai nơi là công ty và biệt thự.

Cũng may chuyện của Hoa Việt không nhiều, mỗi ngày tôi tới công ty chỉ cần xem báo cáo về thị trường và điều tra một vài số liệu là được rồi.

Tôi nghe nói Phó Kiến Hưng ra nước ngoài công tác nhưng không quan tâm lắm. Cho dù chúng tôi sống dưới một mái nhà nhưng trái tim không ở cùng một chỗ, anh có đi đâu cũng chẳng liên quan đến tôi.

Chập tối thứ sáu, Mộng Thu gọi điện thoại tới, nói hẹn tôi ra ngoài đi dạo phố. Qua mấy tháng nữa là đứa bé sẽ ra đời, tôi cũng cần phải mua ít đồ dùng cho trẻ sơ sinh.

Tôi nhận lời. Hàn Sương ôm một chồng tài liệu đặt ở trên bàn tôi và nói: “Giám đốc, chuyện kiểm toán của Phó thị gần như đã xong rồi, có thể hoàn thành trong mấy ngày nữa. Đây là kết quả kiểm toán của Tín Thích, cô xem đi. Bên AC thì ngày mai tôi sẽ đi lấy.”

Tôi liếc nhìn tài liệu chất đống trên bàn rồi gật đầu, chợt nhớ tới chuyện mình đã dặn cô ấy để ý lúc trước nên nói: “Tôi đã xem qua tài liệu về thị trường của Hoa Việt, phản hồi về sản phẩm không tệ. Bên phía Hoa Diệu có hành động gì không?”

Cô ấy “vâng” một tiếng lại nói: “Bên Hoa Diệu và Hoa Việt cùng cho ra mắt một loại sản phẩm, bởi vì cùng tập trung vào giáo dục AI và nhằm vào học sinh nên phần lớn đều quảng bá trong trường học, sản phẩm thật sự không tệ nhưng chi phí và giá cả khá cao, cho nên chỉ có một số lượng nhỏ người có thể tiếp nhận được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK