Bị ngó lơ, Sở Mộ Bạch cảm thấy không vui, định bỏ về nhà nhưng nghĩ đến việc Thẩm Vân Hạ vẫn đang bên cạnh Đặng Tư Thành, anh không sao yên lòng. Do đó, Sở Mộ Bạch lại tiếp tục theo dõi cô.
Trước khi hai người họ đi về, Sở Mộ Bạch đã nhanh chân hơn một bước, mua bó hoa khác đến đứng trước cửa nhà cô. Khi Thẩm Vân Hạ về tới nơi, anh liền xuất hiện trước mặt cô:
“Vân Hạ, tặng cho em.”
“Nếu muốn tặng cho tôi thì anh cứ vứt vô thùng rác là được. Thay vì cắm hoa trong bình, thùng rác có lẽ là nơi thích hợp nhất.”
Sở Mộ Bạch không ngu tới mức không hiểu được ý cô. Những gì Sở Mộ Bạch tặng, cô không nhận cũng không muốn nhìn, chỉ muốn vứt đi cho xong. Tuy vậy, Sở Mộ Bạch vẫn ngoan cố đứng trước cửa nhà cô. Lúc này, trời lại sắp đổ mưa.
“Anh định đứng đó đến khi nào nữa?”
“Khi nào em chấp nhận anh mới thôi.”
“Vậy thì anh cứ đứng đó đi.”
Thẩm Vân Hạ vào nhà, đóng cửa lại. Gió bắt đầu nổi lên, sấm chớp đùng đùng, nghe chừng không bao lâu nữa trời sẽ đổ mưa. Sở Mộ Bạch nhìn lên bầu trời đen kịt, tựa hứa với lòng sẽ không bỏ cuộc.
“Rào! Rào!”
Mưa trút xuống, người Sở Mộ Bạch dần dần ướt hết, hoa cũng rụng đi vài cánh. Khi gió thổi mạnh, người anh lại run lên bần bật, toàn thân thấm đẫm nước mưa.
Trời mưa được một lúc, Thẩm Vân Hạ tưởng rằng Sở Mộ Bạch đã về nên mới kéo rèm cửa nhìn xem. Cô giật mình khi thấy anh vẫn còn đứng đó, tay vẫn ôm khư khư bó hoa không buông. Thấy mưa không có dấu hiệu dừng, cô mở cửa, nhìn chằm chằm vào Sở Mộ Bạch.
Xe chạy được một đoạn thì Đặng Tư Thành nhận ra Thẩm Vân Hạ đã quên túi xách trên xe anh nên quay lại. Trả túi chỉ là cái cớ, muốn gặp cô mới là sự thật. Huống hồ gì bây giờ trời đang mưa, anh cũng lo lắng cho ba mẹ con họ.
Dừng xe ở một bên vệ đường, Đặng Tư Thành che ô bước xuống, tiến về phía ngôi nhà Thẩm Vân Hạ đang ở. Đi được vài bước, anh nhìn thấy Sở Mộ Bạch. Ngay lúc đó, cảm giác hụt hẫng trong lòng anh lại trỗi dậy.
Ở phía bên này, Thẩm Vân Hạ hét lớn: “Anh bị điên rồi à?”
“Phải, vì em, không có chuyện gì mà anh không dám làm.”
Thấy hai đứa nhỏ khóc lóc đòi bố, Thẩm Vân Hạ đành nhường một bước:
“Vào nhà đi!”
Sở Mộ Bạch mỉm cười, lấy tay lau vội nước mưa trên mặt rồi đi vào trong cùng với Thẩm Vân Hạ. Đặng Tư Thành thấy vậy nên không bước tới nữa, lẳng lặng quay lại xe. Thì ra trong lòng cô vẫn còn có Sở Mộ Bạch, họ lại có con với nhau, sớm muộn gì cũng về chung một nhà. Còn anh thì… Thở dài một hơi, Đặng Tư Thành lái xe rời khỏi đó.
Vào trong nhà, Thẩm Vân Hạ đưa cho anh cái khăn để lau người, không quên căn dặn: “Khi nào tạnh mưa thì mời anh về cho. Ở lại đây không tiện lắm.”
“Mẹ ơi, cho bố ở lại đi. Con muốn ngủ với bố!”
Vì Tiểu Thành, Tiểu Nặc cứ quấn quýt lấy Sở Mộ Bạch nên cô không còn cách nào khác, đành để anh ở lại. Tuy nhiên, Thẩm Vân Hạ cũng vạch rõ ranh giới. Sau khi hai đứa nhỏ ngủ rồi, anh sẽ ra sofa ngủ, còn cô ngủ trên giường, tuyệt đối không liên quan đến nhau. Sở Mộ Bạch cho rằng đây là một bước tiến mới trong hành trình theo đuổi lại vợ cũ của anh nên nhanh chóng đồng ý với yêu cầu của cô.
“Anh nói sao thì anh làm vậy.”
Nụ cười của Sở Mộ Bạch khiến cô sởn gai ốc. Chuyện hôm nay là bất đắc dĩ, cô hy vọng sẽ không có lần sau.
Sở Mộ Bạch ngủ lại nhà Thẩm Vân Hạ một hôm. Sớm hôm sau, cô đánh thức anh dậy nhưng Sở Mộ Bạch không có phản ứng gì.
“Sở Mộ Bạch, anh dậy ngay cho tôi. Đừng ở đó giả vờ nữa!”
Gọi hai lần mà anh không thức, Thẩm Vân Hạ thấy có gì đó không đúng nên mới đặt tay lên trán anh.
“Bị sốt rồi.”
Rất nhanh chóng, Thẩm Vân Hạ gọi taxi đưa anh tới bệnh viện. Kế đó cô gọi cho người nhà đến chăm sóc Sở Mộ Bạch, còn mình thì tới công ty làm việc bình thường.
Sau khi được truyền dịch, Sở Mộ Bach tỉnh dậy, nhìn ngang ngó dọc nhưng không thấy Thẩm Vân Hạ ở đâu. Lúc này, ngồi bên cạnh anh là bà Ân Hiểu Cầm:
“Vân Hạ đâu rồi mẹ?”
“Con bé đi làm rồi.”
“Đi làm rồi?”
Sở Mộ Bạch hụt hẫng. Anh không ngờ là cô lại tuyệt tình như vậy. Cũng khó trách, tính tình của Thẩm Vân Hạ vô cùng quyết đoán, không dễ dàng gì mà chịu tha thứ cho anh. Có lẽ, suốt cả đời này, cho dù Sở Mộ Bạch anh có cố gắng cách mấy cũng không có được cô nữa rồi.
“Ừ!”
Bà Ân Hiểu Cầm hiểu Thâm Vân Hạ, một khi cô đã quyết định ly hôn thì không có ý định quay lại. Vì thế, sau nhiều lần nói chuyện khuyên nhủ, bà dần dần tôn trọng quyết định của cô.
Đằng này, sau khi đưa Sở Mộ Bạch tới bệnh viện, Thẩm Vân Hạ vẫn vui vẻ đi làm, chẳng thèm gọi hỏi thăm anh lấy một cuộc điện thoại. Khi bà Ân Hiểu Cầm hỏi vì sao cô không ở lại chăm sóc Sở Mộ Bạch, Thẩm Vân Hạ liền đáp:
“Con không có nghĩa vụ phải chăm sóc anh ấy.”