• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhận được cuộc điện thoại từ Joyce, Ngô Thần Thần vô cùng bất ngờ. Tuy nhiên, muốn bước chân vào nhà họ Sở, không thể không lợi dụng Joyce.

“Alo!”

“Cô có thời gian không? Gặp nhau nói chuyện một chút đi.”

Ngô Thần Thần hơi lưỡng lự, chầm chậm trả lời: “Chuyện gì?”

“Chuyện rất quan trọng.”

“Tôi đang mang thai. Thật sự… không tiện di chuyển cho lắm.”

Nếu không phải rơi vào thế bí, Joyce sẽ không bao giờ tìm đến Joyce để hợp tác. Chiều theo ý đối phương, Joyce nói: “Nhắn địa chỉ đi. Tôi sẽ đến đó.”

“Được thôi.”

Ngô Thần Thần đắc ý cúp điện thoại, ngồi ngả người trên ghế sofa ăn trái cây. Một lúc sau, cô ta gửi cho Joyce địa chỉ nhà mình rồi đi thay một bộ đồ chỉn chu. Đối mặt với tình địch, Ngô Thần Thần không muốn bị lép vế.

Không lâu sau đó, Joyce tìm đến nhà Ngô Thần Thần. Tiếng chuông cửa vang lên, Ngô Thần Thần nói vọng ra rồi đứng dậy mở cửa:

“Ra đây.”

Gặp Joyce, Ngô Thần Thần mỉm cười nham hiểm. Nép người sang một bên, cô ta đợi Joyce vào trong rồi đóng cửa lại. Ngồi đối diện nhau ở phòng khách, Joyce trực tiếp đi vào vấn đề.

“Tôi muốn loại bỏ Thẩm Vân Hạ.”

“Vậy thì sao? Chuyện đó liên quan gì tới tôi?”

Ngô Thần Thần giả vờ, đợi Joyce lên tiếng cầu xin mình. Để trả thù chuyện Joyce từng tát mình, Ngô Thần Thần muốn hành hạ cô ta một chút.

Joyce khó chịu ra mặt: “Nếu cô muốn bước chân vào nhà họ Sở, cô phải giúp tôi loại bỏ Thẩm Vân Hạ.”

Ngô Thần Thần gật gật đầu, nhìn sâu vào mắt Joyce hỏi: “Tôi sẽ được lợi lộc gì từ chuyện này?”

Sớm phải ra ngoài lăn lộn, Ngô Thần Thần không phải kẻ ngốc để bị người ta dắt mũi. Hơn nữa, việc làm thiếu phu nhân của Sở Mộ Bạch chính là nguyện vọng của Ngô Thần Thần.

“Chỉ cần Sở Mộ Bạch cưới tôi, tôi sẽ giúp con cô đươc nuôi dưỡng ở nhà họ Sở. Tiền cấp dưỡng đương nhiên sẽ đảm bảo cho cô một cuộc sống sung túc. Cô thấy sao?”

Joyce rất tự tin vào kế hoạch này của mình. Với những kẻ như Ngô Thần Thần, tiền chẳng phải là điều cô ta muốn sao? Nhưng Joyce đã lầm, Ngô Thần Thần cũng là một người có dã tâm không nhỏ. Một chút tiền có thể hối lộ được cô ta sao? Thật ấu trĩ. Với tình hình hiện tại, Ngô Thần Thần không còn cách nào khác, chỉ đành giả vờ hợp tác với Joyce.

“Hợp tác vui vẻ.”

Ngô Thần Thần đứng dậy, đưa tay ra bắt tay với Joyce. Đạt được mục đích, Joyce không hề nghi ngờ, tin lời đối phương.

Joyce rời khỏi nhà Ngô Thần Thần, quay trở về nhà. Lúc này, nhà họ Sở cũng đang thảo luận về chuyện của cô gái mới xuất hiện ở nhà họ không lâu.

“Bây giờ chuyện của cô gái ấy thì sao ông?” Bà Ân Hiểu Cầm quay sang hỏi ông Sở.

“Không thể để con cháu của nhà họ Sở lưu lạc ở bên ngoài được. Em gọi cô ấy tới đi, anh muốn làm xét nghiệm ADN.”

Bà Ân Hiểu Cầm gật đầu, lấy điện thoại gọi cho Ngô Thần Thần.

Vừa về tới cửa, Joyce vô tình nghe được câu chuyện của ông bà Sở. Do đó, cô không vội bước vào trong, quay trở lại hành lang để suy tính cho kế hoạch của mình.

Nhận được cuộc gọi của bố mẹ Sở Mộ Bạch, Ngô Thần Thần lo lắng ra mặt. Bị dồn vào bước đường cùng, ả chỉ còn biết cầu cứu Joyce.

“Alo! Chuyện không hay rồi.”

Trái ngược với giọng điệu lo lắng của Ngô Thần Thần, Joyce vô cùng điềm tĩnh: “Tôi biết rồi. Yên tâm đi, chuyện cái thai tôi sẽ lo.”

Nhận được câu trả lời chắc như đinh đóng cột của Joyce, Ngô Thần Thần thở phào nhẹ nhõm.

“Vậy làm phiền cô rồi.”

Kết thúc cuộc gọi, Ngô Thần Thần đi vào phòng, tìm một bộ quần áo vô cùng xinh đẹp để đến gặp bố mẹ Sở Mộ Bạch. Đứng trước bố mẹ chồng tương lai, cô ta muốn tỏ ra mình là một người phụ nữ xứng đáng với con trai họ. Kế đó, Ngô Thần Thần đón xe tới biệt thự nhà họ Sở.

Thẩm Vân Hạ đã cự tuyệt lời đề nghị của bà Ân Hiểu Cầm, không có ý định quay lại với Sở Mộ Bạch. Bây giờ, chỉ cần chờ Sở Mộ Bạch ký giấy xong, cô và hai đứa nhỏ sẽ rời đi. Trước đó, cô cũng nên thu xếp một chút.

Ở trong phòng ngủ của mình, Thẩm Vân Hạ xếp áo quần cho vào vali. Thời gian cô sống ở đây không lâu, không có nhiều thứ để thu dọn. Chung quay lại, Thẩm Vân Hạ đến đây như thế nào thì lúc đi như thế đó.

“Tốt rồi! Vài ngày nữa mình sẽ được tự do.”

Thẩm Vân Hạ vô cùng chắc chắn, Sở Mộ Bạch sẽ đồng ý ly hôn với cô. Đơn giản là anh ta không yêu cô, có níu kéo cũng vô ích.

Trước khi về đây, Thẩm Vân Hạ cũng từng nghĩ đến trường hợp này. Chỉ là… mọi thứ diễn ra nhanh hơn cô tưởng. Thẩm Vân Hạ vốn nghĩ rằng chỉ cần mình cố gắng, an phận sống ở đây thì Tiểu Thành và Tiểu Nặc sẽ có một gia đình trọn vẹn. Từ lâu, hạnh phúc của hai đứa nhỏ cũng chính là hạnh phúc của cô. Thời gian trôi qua, Thẩm Vân Hạ đã nhìn rõ bộ mặt thật của từng người trong ngôi nhà này. Muốn bình yên, không thể không đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK