• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bế hai đứa trẻ trên tay, Thẩm Vân Hạ vui vẻ bắt taxi về nhà. Sở Mộ Bạch phóng mắt nhìn theo cô, rồi cũng lên xe ô tô mà đuổi theo.

Về đến nhà, Thẩm Vân Hạ vừa bước vào cổng chung cư đã nhận ra Sở Mộ Bạch cũng mặt dày bám lấy mẹ con cô. Cô thở dài một hơi, chỉ thấy phiền phức vô cùng. Thế nhưng, căn nhà này là của Sở Mộ Bạch mua, tài sản vẫn đứng tên anh, cô không muốn cho anh vào cũng không được.

Về đến nhà, Thẩm Vân Hạ mở cửa, để Tiểu Thành và Tiểu Nặc ngồi trên thảm lông xem hoạt hình. Hai đứa trẻ làm bộ không nhìn thấy bố, thản nhiên bật tivi lên xem. Thẩm Vân Hạ cũng chẳng thèm để ý đến Sở Mộ Bạch, cô đeo vội chiếc tạp dề rồi vào bếp nấu mì cho hai đứa trẻ.

Sở Mộ Bạch ngồi xuống bên cạnh Tiểu Thành và Tiểu Nặc một lúc, lại bị mùi hương trong bếp lôi kéo sự chú ý. Anh nhíu mày, vội bước xuống bếp, vừa lúc nhìn thấy Thẩm Vân Hạ đặt hai bát mì lên bàn ăn. Sở Mộ Bạch tức giận nhìn hai bát mì, sau đó trực tiếp đổ hết vào bồn rửa chén.

“Sở Mộ Bạch, anh điên rồi à? Sao lại đổ thức ăn của con đi?” Thẩm Vân Hạ hoảng hốt nhìn động tác nhanh như cắt của Sở Mộ Bạch, lại tiếc rẻ nhìn hai bát mì đã “yên vị” trong bồn rửa.

Lúc này, Sở Mộ Bạch lại tức giận trừng mắt nhìn Thẩm Vân Hạ, chỉ tay vào bồn rửa rồi lại chỉ tay vào mặt cô mà quát:

“Cô làm mẹ kiểu gì vậy? Ai cho phép cô nấu những món ăn bẩn thỉu, thiếu dinh dưỡng này cho con tôi ăn? Những đứa trẻ nhà họ Sở không bao giờ phải ăn những thứ hạ đẳng, thấp kém như thế này, cô hiểu chưa? Đừng có mà nuôi con của tôi bằng sự nghèo hèn và bần tiện của mình!”

Nghe Sở Mộ Bạch nói một thôi một hồi, Thẩm Vân Hạ cố hít sâu vào một hơi, kìm nén cơn giận đang muốn bốc lên đầu. Hôm nay Tiểu Thành và Tiểu Nặc đã chứng kiến cha mẹ chúng cãi vã quá nhiều, cô không muốn chúng phải nghe thêm lời qua tiếng lại giữa cô và Sở Mộ Bạch nữa.

“Sở thiếu gia, đây đúng là món ăn của dân nhà nghèo, nhưng anh nhìn lại đi, có rau, có thịt, sợi mì làm từ bột hữu cơ không chất bảo quản. Ban nãy Tiểu Thành và Tiểu Nặc vừa ăn hamburger, lại còn uống nước có ga, nếu tiếp tục ăn những món khó tiêu thì làm sao chúng ngủ được?”

Nói rồi, Thẩm Vân Hạ thản nhiên rửa nồi, tiếp tục đặt nồi lên bếp. Sở Mộ Bạch nhìn theo động tác của cô, định mở miệng nói gì đó thì cô lại tiếp lời:

“Sở thiếu gia, tôi đúng là một bà mẹ nghèo, nhưng tôi không hèn, cũng không bần tiện. Tôi không biết giới thượng lưu các người ăn cái gì mà lớn lên, nhưng Tiểu Thành và Tiểu Nặc của tôi đã uống sữa của tôi, ăn cơm tôi nấu từ bé đến giờ, chúng vẫn rất khỏe mạnh. Hơn nữa, thứ mà trẻ con cần không phải chỉ là đồ ăn thức uống thượng hạng, mà còn là sự quan tâm và giáo dục của một người cha nữa!”

Sở Mộ Bạch biết Thẩm Vân Hạ nói có lý, nhưng những lời nói đó thốt ra từ miệng của một người đàn bà mà anh cho là bần tiện, ngu xuẩn và thấp kém, anh cảm thấy vô cùng chối tai. Sở Mộ Bạch cười khẩy một tiếng rồi đáp:

“Hằng tháng tôi đều chu cấp đầy đủ cho con, cô giấu riêng để tiêu xài rồi hay sao mà không mua thức ăn ngon cho con tôi ăn? Hả?”

Thẩm Vân Hạ cố nhịn cơn giận trong lòng mình, cô biết Sở Mộ Bạch nói chuyện vô cùng vô lý, nên lí lẽ thì vẫn phải nói đến cùng. Cô quay ngoắt người lại, nhìn Sở Mộ Bạch bằng ánh mắt khinh miệt và chán ghét rồi đáp:

“Anh tưởng đồng tiền của anh là to lắm à? Đúng là tôi nghèo, nhưng những thứ tôi nấu cho con đều là từ tình yêu thương mà tôi dành cho chúng. Còn anh? Ngoài tiền thì anh có gì cho con? Nếu anh cảm thấy Tiểu Thành và Tiểu Nặc ăn uống như vậy không đảm bảo dinh dưỡng thì anh đi mà nấu cho chúng ăn, hoặc là liệt kê những thứ bổ dưỡng và đủ chất ra đây, lên thực đơn hợp lý đi, tôi sẵn sàng học nấu!”

Thẩm Vân Hạ vừa nói vừa tập trung nấu mì, cũng không thèm để ý đến Sở Mộ Bạch nữa. Sở Mộ Bạch đứng quan sát cô một lúc, sau đó chỉ chửi đổng vài câu rồi bỏ lên phòng khách. Một lát sau, Thẩm Vân Hạ bưng hai bát mì nóng hổi ra, sau đó vào bếp dọn dẹp. Tiểu Thành và Tiểu Nặc thấy món ăn mình thích thì hồ hởi tự gắp ăn một cách ngon lành. Thấy vậy, Sở Mộ Bạch cũng không muốn tranh cãi thêm với Thẩm Vân Hạ nữa.

Thẩm Vân Hạ đứng trong bếp một hồi, vẫn không yên tâm khi để hai đứa trẻ ở một mình với Sở Mộ Bạch nên cô có lén lút nhìn ba cha con một lúc. Thấy Sở Mộ Bạch chỉ ôm Tiểu Thành và Tiểu Nặc vào lòng, nhìn chúng ăn mì rồi cùng xem hoạt hình trên tivi, Thẩm Vân Hạ thở phào một hơi nhẹ nhõm. Chỉ cần anh không lén đổ mì của Tiểu Thành và Tiểu Nặc đi là được rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK