Thẩm Vân Hạ nghỉ việc cũng gần hai tháng rồi, vô cùng an phận ở nhà làm người nội trợ. Cuộc sống của cô từ ngày này sang ngày khác quanh đi quẩn lại chỉ có vậy, không có chút đặc biệt nào. Vừa hay, cô lại được dịp trở thành nhân vật chính trong một trò chơi của tình địch.
Sáng hôm nay, khi Sở Mộ Bạch vừa đến công ty, Ngô Thần Thần đã gõ cửa.
“Vào đi!”
Cánh cửa bật mở, Sở Mộ Bạch ngẩng đầu lên nhìn thấy Ngô Thần Thần đang đi về phía mình.
“Có chuyện gì không?” Vẫn giữ gương mặt lạnh lùng như mọi khi, anh ta hỏi. Từ sau khi biết chuyện Ngô Thần Thần là bạn cũ của Thẩm Vân Hạ, anh tuyệt nhiên không còn hứng thú nữa.
Trước mặt Sở Mộ Bạch, Ngô Thần Thần hơi cúi mặt, đan hai tay vào nhau, tỏ ra vô cùng bối rối, giọng nói ấp úng: “Em… chuyện là em…”
“Có gì thì cô nói đi nhanh đi. Tôi không rảnh để chờ đâu.”
“Em có thai rồi.”
Ngô Thần Thần nói nhanh, nhìn chằm chằm vào gương mặt của Sở Mộ Bạch. Ẩn sau đôi mắt có vẻ lo lắng ấy là tham vọng được trở thành thiếu phu nhân của nhà họ Sở. Tuy nhiên, Sở Mộ Bạch cũng không thay đổi thái độ, chỉ chầm chậm nói: “Gửi kết quả xét nghiệm cho tôi.”
“Dạ!”
Nói xong, Ngô Thần Thần đi ra ngoài. Cùng lúc đó, trợ lý bước vào, nói với Sở Mộ Bạch là đối tác có chuyện quan trọng muốn trao đổi trước khi bay sang Mỹ, anh liền đi gặp họ. Lúc sau, Ngô Thần Thần lại tìm tới phòng làm việc của Sở Mộ Bạch nhưng không thấy anh đâu, bèn để lại kết quả siêu âm trên bàn làm việc.
Từ sau khi chứng kiến chuyện Sở Mộ Bạch lên giường với Ngô Thần Thần, Joyce vô cùng căm ghét người phụ nữ đã quyến rũ chồng mình. Do đó, sau khi thành công lấp liếm chuyện đánh hai đứa nhỏ, Joyce đến công ty tìm Ngô Thần Thần để dạy cho cô ta một bài học. Tuy nhiên, vừa đến hành lang, Joyce thấy Ngô Thần Thần lén lút bước ra từ phòng Sở Mộ Bạch nên tò mò kiểm tra thử.
Mở cửa bước vào, Joyce không thấy Sở Mộ Bạch đâu. Cô tiến lại bàn làm việc thì thấy một tờ giấy trên đó, bèn lén lút mở ra xem. Bên trong là giấy xét nghiệm của Ngô Thần Thần, chẩn đoán có thai được ba tuần rồi. Joyce tức đến nóng cả mặt, định xé nó đi nhưng sau khi nghĩ kĩ, cô bèn tìm ra một giải pháp khác.
Joyce lặng lẽ rời khỏi công ty, đem theo giấy khám thai của Ngô Thần Thần về nhà. Trên đường đi, cô ghé vào một chỗ quen biết của mình, làm thay đổi tên người mang thai thành Thẩm Vân Hạ.
Tối hôm đó, sau khi ăn cơm xong, Joyce mời mọi người ra phòng khách nói chuyện. Thẩm Vân Hạ cho rằng không liên quan đến mình nên dắt hai đứa trẻ lên lầu. Vừa bước lên mấy bậc cầu thang, Joyce đã nói vọng theo, ánh mắt vô cùng nham hiểm:
“Xuống nhanh nhé! Lần này không thể thiếu cô được đâu.”
Thẩm Vân Hạ hơi chùn bước, ngẫm nghĩ một chút rồi đưa hai đứa nhỏ về phòng. Vừa đi cô vừa nghĩ: “Cô ta lại nghĩ ra trò quái quỷ gì nữa đây?”
Một lúc sau, Thẩm Vân Hạ đi xuống, tới phòng khách ngồi. Lúc này Joyce đứng dậy, gương mặt tươi cười nói: “Tôi có cái này muốn cho mọi người xem.”
Dứt lời, Joyce lấy kết quả khám thai đã photo ra đưa cho mỗi người một bản. Nhìn thấy tên Thẩm Vân Hạ ở trên tờ giấy, ai nấy đều tròn mắt kinh ngạc nhìn cô. Joyce bật cười rồi giải thích:
“Từ lúc Thẩm Vân Hạ dọn về đây sống, Mộ Bạch chưa từng ngủ chung giường với cô ấy dù chỉ một lần. Vậy thì… cái thai này từ đâu mà có?”
Chính Thẩm Vân Hạ cũng không biết mình mang thai từ lúc nào, ngơ ngác nhìn tất cả mọi người như muốn nói gì đó. Tuy nhiên, cổ họng cô lúc này khô khốc, không biết nên bắt đầu từ đâu. Trong phòng khách, Sở Mộ Nhiên, Lê Tử Sách, Sở Mộ Bạch đều nhìn về phía cô, mặt lộ rõ sự nghi ngờ.
“Chị dâu, chị giải thích việc này như thế nào đây?” Nắm lấy cơ hội này, Sở Mộ Nhiên lên mặt với Thẩm Vân Hạ. Ngày hôm nay, cô nhất định khiến cho Thẩm Vân Hạ không thể ngóc đầu lên được mới thôi.
“Thẩm Vân Hạ, tôi không nghĩ cô là loại phụ nữ trơ trẽn, lăng loài như vậy. Mặc dù anh Bạch không yêu cô nhưng nhà họ Sở đâu đối xử tệ bạc với cô giờ? Tại sao lại…”
Joyce hùa thêm vào. Hai người đàn ông không lên tiếng gì chính là Sở Mộ Bạch với Lê Tử Sách. Họ muốn biết, cô giải thích như thế nào về sự việc này. Ủ𝐧g hộ chí𝐧h chủ ⅴào 𝐧gay ﹍ 𝒯 r𝑼𝗆𝒯r𝒖y𝗲𝐧.V𝐧 ﹍
“Thẩm Vân Hạ, chị nói gì đi chứ? Không lẽ chị định cứ vậy mà im lặng cho qua à?”
“Thẩm Vân Hạ, cô không có gì để giải thích đúng không? Sự thật đã rành rành ra trước mắt như thế rồi còn gì.”
Sở Mộ Nhiên một câu, Joyce một câu, hoàn toàn không có chỗ cho Thẩm Vân Hạ giải thích. Vốn dĩ, họ đang dồn cô đến bước đùng cùng, không có ý định muốn nghe cô thanh minh cho chính mình. Hơn ai hết, Joyce hiểu rõ nguồn gốc của tờ giấy này là từ đâu mà có.
Ngồi trên ghế sofa, Sở Mộ Bạch cầm tờ giấy trên tay, vô cùng thất thần. Anh từng nghĩ một người phụ nữ xấu xí, sồ sề như cô sẽ không có ai để tâm đến. Vậy mà, ngay lúc này đây, đứa bé Thẩm Vân Hạ mang trong bụng lại không phải con anh.