• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ly hôn sao?”

Sở Mộ Bạch không ngờ Thẩm Vân Hạ vừa đến đã yêu cầu anh ký giấy ly hôn. Với Sở Mộ Bạch mà nói, đây là chuyện anh không muốn nghĩ tới, trốn tránh càng lâu càng tốt. Vậy mà Thẩm Vân Hạ cô lại yêu cầu anh ký giấy ly hôn, chuyện này… thật khó để thực hiện.

Thẩm Vân Hạ không biết vì sao đến giờ này Sở Mộ Bạch lại chưa chịu ký giấy. Anh không yêu cô, không có tình cảm với cô thì níu kéo thêm nữa có ích gì. Với lại chẳng phải bây giờ Joyce đã sinh con rồi sao, anh nên dành thời gian cho cô ta mới phải.

“Phải. Đó là lý do hôm nay tôi muốn gặp anh. Tôi không biết anh nghĩ gì nhưng sự chuẩn bị ngày hôm nay thật sự không cần thiết.”

Nhìn lại khung cảnh trang trọng này, Sở Mộ Bạch có chút thất vọng. Anh đã mường tượng ra biết bao nhiêu viễn cảnh tươi đẹp giữa hai người, vậy mà chớp mắt như bong bóng xà phòng, vỡ tan.

“Anh chỉ muốn…”

Sở Mộ Bạch còn chưa nói hết câu, Thẩm Vân Hạ đã cắt ngang lời anh: “Sở Mộ Bạch, tôi xin anh đấy, chúng ta ly hôn đi có được không? Anh nhìn đi, tôi chỉ là một người phụ nữ bình thường, không có tài cũng không có sắc. So với Joyce hay Ngô Thần Thần, tôi đều không thể so sánh được với họ. Một người xuất chúng như anh hà cớ gì phải để ý tới tôi chứ?”

Vì muốn được ly hôn, Thẩm Vân Hạ đành phải dùng khổ nhục kế, tự hạ thấp bản thân mình. Cô không muốn dây dưa với Sở Mộ Bạch thêm một phút giây nào nữa, chỉ muốn được giải thoát.

Sở Mộ Bạch nhìn cô với khuôn mặt chán chường, uể oải: “Có phải em đã yêu Đặng Tư Thành rồi đúng không? Vì anh ta muốn theo đuổi nên em mới tìm cách ly hôn với anh.”

Thẩm Vân Hạ lắc đầu, thở dài bất lực. Nhiều lúc cô cứ tưởng mình đang nói chuyện với một đứa trẻ chưa kịp lớn vậy, cô đã nói rõ ràng rồi mà anh ta vẫn cứ cố chấp không chịu hiểu.

Hít một hơi thật sâu, Thẩm Vân Hạ giải thích:

“Chuyện của hai chúng ta không liên quan tới bất kỳ ai cả. Tôi chỉ là một người bình thường, muốn sống một cuộc đời bình thường mà thôi. Anh làm ơn buông tha cho tôi đi có được không?”

Mặc Thẩm Vân Hạ đã lên tiếng cầu xin, hạ thấp lòng tự trọng của mình nhưng có vẻ như Sở Mộ Bạch vẫn ngoan cố níu kéo: “Hai chúng ta đã có con với nhau, bọn chúng đều vô cùng đáng yêu. Em không thể nể tình anh là bố của bọn trẻ mà gìn giữ cuộc hôn nhân này sao?”

Lần đầu tiên sao một thời gian chung sống, Thẩm Vân Hạ mới thấy Sở Mộ Bạch ăn nói dịu dàng với mình. Tuy vậy, cô không có ý định đi lại vết xe đổ ngày xưa.

“Chính vì tương lai của hai đứa nhỏ nên tôi mới phải ly hôn với anh. Tôi không thể sống cả đời với một người độc đoán, luôn tự cho mình là đúng như anh được. Hơn nữa, tôi không muốn để bọn trẻ nhìn thấy bố chúng lăng nhăng với hết người phụ nữ này đến người phụ nữ khác.”

Bị dồn đến chân tường, Thẩm Vân Hạ chỉ còn cách vin vào tật xấu của Sở Mộ Bạch mà nói. Cô hy vọng anh ta còn chút một tự trọng mà đồng ý ký giấy ly hôn với cô. Ngày hôm nay, Thẩm Vân Hạ muốn kết thúc tất cả. Chỉ khi rời khỏi ngôi nhà đó, tương lai của ba mẹ con cô mới có thể tươi sáng hơn.

“…”

Ngồi đối diện với Thẩm Vân Hạ, Sở Mộ Bạch im lặng, không biết nên mở lời như thế nào. Chính vì anh không thể phủ nhận lời cô nói nên mới chọn cách không lên tiếng. Nhìn Sở Mộ Bạch ngồi im như pho tượng, Thẩm Vân Hạ không kìm được mà tức giận: “Anh trả lời tôi đi chứ? Im lặng không phải là cách đâu.”

Thẩm Vân Hạ nhấn mạnh. Vốn dĩ cô định tới nói chuyện rõ ràng với Sở Mộ Bạch xong rồi đứng dậy đi về nhưng đã một tiếng trôi qua, vấn đề cần giải quyết lại chẳng đi đến đâu. Thấy một vài người đang nhìn họ từ phía xa, Thẩm Vân Hạ cũng xấu hổ theo.

“Nếu anh không ký giấy ly hôn thì tôi sẽ tự mình đơn phương ly hôn và giành quyền nuôi con. Trước khi ra tòa, tôi đã chuẩn bị một phương án dự phòng rồi. Tất cả chứng cứ ngoại tình, vũ phu của anh tôi đều có sẵn, luật sư tôi cũng thuê rồi. Nếu anh không muốn mất mặt thì tốt nhất nên ký giấy ly hôn đi. Tôi chỉ cần hai đứa nhỏ, không cần một đồng xu nào cả.”

Thẩm Vân Hạ tỏ rõ lập trường, đồng thời cho Sở Mộ Bạch hai sự lựa chọn. Một là ly hôn trong êm đềm, hai là phơi bày tất cả những chứng cứ ngoại tình của anh cho thiên hạ được biết. Cô thì không có gì để mất, riêng Sở Mộ Bạch thì có hàng tá chuyện để lo. Nhà họ Sở vốn là một tập đoàn có uy tín trên thương trường, nếu chuyện này vỡ lẽ, e rằng công việc kinh doanh của họ sẽ gặp phải khó khăn ít nhiều.

Đối diện với Thẩm Vân Hạ, Sở Mộ Bạch nhận ra cô đã hạ quyết tâm cao độ. Đến giờ phút này đây, Sở Mộ Bạch anh thật sự ân hận về những chuyện mình đã làm. Giá như, mà không, trên đời này làm gì có chuyện giá như. Nhận ra bản thân không còn cơ hội nối lại tình xưa với Thẩm Vân Hạ, Sở Mộ Bạch vô cùng đau khổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK