• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Vân Hạ vẫn chưa hoàn hồn sau sự việc ban nãy, thắt lưng vốn đang bị đau đột nhiên lại trở nên nhói nhói. Cô vỗ vỗ, xoa xoa thắt lưng mình, rồi lặng lẽ nhìn chiếc xe thể thao đang rời đi. Bất chợt, từ phía sau lưng Thẩm Vân Hạ, một bóng dáng quen thuộc tiến lại gần, còn vỗ vai cô một cái.

“Vân Hạ, làm gì mà bần thần vậy? Người đàn ông kia là ai vậy? Có phải bạn trai của cậu không?”

Người vừa đến là Ngô Thần Thần, cô bạn thân học chung lớp với Thẩm Vân Hạ. Hai chữ “bạn trai” của Ngô Thần Thần khiến Thẩm Vân Hạ nổi gai ốc. Cô lắc đầu lia lịa rồi đáp:

“Không đâu, chỉ là một người quen thôi.”

Nghe Thẩm Vân Hạ nói như vậy, Ngô Thần Thần cảm thấy thoải mái và dễ chịu hơn một chút. Dù sao người đàn ông kia cũng tuấn tú như vậy, so với dáng vẻ sồ sề, xuề xòa của Thẩm Vân Hạ thì đúng là không xứng lứa vừa đôi.

“Này, hay là cậu giới thiệu anh ta cho tớ đi.” Ngô Thần Thần nháy mắt với Thẩm Vân Hạ, mắt sáng như sao, đầy sự mong chờ.

Thẩm Vân Hạ thở dài, giấu đi sự ngao ngán của chính mình. Sở Mộ Bạch ngoài đẹp trai và giàu có ra thì có gì tốt để cô giới thiệu cho người bạn của mình chứ? Vả lại, dù sao Sở Mộ Bạch và cô cũng là vợ chồng hợp pháp, làm sao có thể để Ngô Thần Thần vô tình trở thành người thứ ba? Có điều, chuyện này là bí mật lớn, Thẩm Vân Hạ không thể nào mở miệng nói ra.

Nghĩ ngợi một lúc, Thẩm Vân Hạ chợt nhớ ra Sở Mộ Bạch từng nói chuyện điện thoại với một cô gái nào đó có tên là Joyce. Cô ta chắc chắn là bạn gái của Sở Mộ Bạch, vậy xem ra anh cũng là hoa đã có chủ.

Thẩm Vân Hạ mỉm cười nhìn Ngô Thần Thần rồi nghiêm túc đáp:

“Anh có bạn gái rồi, cậu tốt nhất đừng nên mơ mộng nữa!”

Ngô Thần Thần hơi ngỡ ngàng một chút, sau đó lại len lén nhếch miệng cười. Cô ta đâu có quan tâm Sở Mộ Bạch đã có bạn gái hay chưa, ngay cả khi anh đã kết hôn, chỉ cần cô ta thích, cô ta sẽ bất chấp tất cả để cướp đoạt người đàn ông xuất chúng kia, biến anh thành của mình. Thế nhưng những lời này, Ngô Thần Thần không thể nói cho Thẩm Vân Hạ nghe. Cô ta lấy lại dáng vẻ hoạt bát thường ngày, níu tay Thẩm Vân Hạ, hai người cùng sóng vai nhau bước vào giảng đường.

Thẩm Vân Hạ bận rộn cả ngày ở giảng đường, tranh thủ từng giờ học, không dám bỏ sót bài giảng. Đến cuối ngày, như thường lệ, cô nhanh chóng rời khỏi trường, chuẩn bị đến đón hai con, thì bất chợt điện thoại trong túi rung lên.

Giáo viên mầm non đang phụ trách chăm sóc cho hai đứa trẻ gọi đến.

“Chị Thẩm à, Tiểu Thành và Tiểu Nặc đã được ba của chúng đón đi rồi ạ, nên chị không cần quay lại trường đâu ạ.”

“Cái gì?” Thẩm Vân Hạ hoảng hốt đến mức không khống chế được âm thanh của mình, khiến cô giáo giật mình, sửng sốt.

Thẩm Vân Hạ mặc kệ, cô vội cúp máy rồi lao đến trường mẫu giáo, muốn đuổi theo Sở Mộ Bạch để đoạt lại hai đứa con. Tim Thẩm Vân Hạ đập thình thịch trong lồng ngực, sự sợ hãi và lo lắng dần xâm chiếm đầu óc cô.

Thẩm Vân Hạ chạy vội đến trường mẫu giáo, cơ thể thừa cân khiến cô thở hồng hộc một cách khó khăn. Ngay khi vừa đến trường mẫu giáo, Thẩm Vân Hạ đã nhìn thấy Sở Mộ Bạch tay ôm hai đứa trẻ, chuẩn bị lên xe. Thấy vậy, Thẩm Vân Hạ bắt đầu quẫn trí, hoảng loạn gào lên:

“Không, không được đi! Sở Mộ Bạch, anh đứng lại đã! Tiểu Thành, Tiểu Nặc!”

Sở Mộ Bạch quay đầu lại, nhíu mày nhìn người phụ nữ béo ục ịch đang chạy về phía mình. Anh không thèm để ý đến Thẩm Vân Hạ, vội mở cửa xe rồi đặt hai đứa trẻ vào trong.

“Không, Sở Mộ Bạch, trả Tiểu Thành và Tiểu Nặc lại cho tôi!”

Thẩm Vân Hạ chạy đến bên cạnh chiếc xe của Sở Mộ Bạch, liên tục đập vào cửa xe rồi gọi tên hai đứa trẻ. Thế nhưng, Tiểu Thành và Tiểu Nặc lúc này đã bị những món đồ chơi bắt mắt, thú vị bên trong xe thu hút sự chú ý, nên chúng hoàn toàn không để ý đến mẹ chúng đang gào thét bên ngoài. Sở Mộ Bạch lại càng lạnh lùng và đắc ý hơn khi thấy Thẩm Vân Hạ khổ sở gọi tên con, anh nhếch miệng cười một cách đầy khinh miệt, lẩm bẩm nói:

“Đồ đàn bà điên!”

Nói rồi, chiếc xe ô tô của Sở Mộ Bạch rồ máy, chuẩn bị phóng đi. Thẩm Vân Hạ hoảng loạn vô cùng, trong đầu chỉ còn suy nghĩ anh muốn bắt con của cô đi. Thẩm Vân Hạ liên tục đập tay vào cửa xe, hết gào tên hai đứa trẻ rồi đến gào tên Sở Mộ Bạch, mong anh hãy thả con của mình đi. Thế nhưng, Sở Mộ Bạch làm như không nghe, không thấy, chỉ ung dung nhấn ga, tiến về phía trước.

Nào ngờ, Thẩm Vân Hạ lúc này lại như đang lên cơn điên. Cô hoảng hốt chạy đến phía trước xe của Sở Mộ Bạch, đứng chặn ngay đầu xe đang chuẩn bị lao đến. Sở Mộ Bạch buộc phải thắng xe, khuôn mặt tuấn tú, phong trần lộ vẻ bực tức và cáu kỉnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK