• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một tháng sau đó, đúng như dự định ban đầu, hôn lễ giữa Thẩm Vân Hạ và Sở Mộ Bạch được cử hành đúng hạn tại một khách sạn xa hoa bật nhất Thành phố D. Thẩm Vân Hạ được đưa đến Sở gia từ sớm, cô ngơ ngác nhìn những thứ xa hoa đẹp đẽ mà cả đời mình chưa từng nhìn thấy qua. Hôn lễ của cô và Sở Mộ Bạch có không ít khách mời, thoạt nhìn là biết họ đều xuất thân từ giới thượng lưu quyền quý. Thẩm Vân Hạ nhìn những thứ chói mắt kia, trong lòng chỉ cảm thấy trống trải, vô vị.

Dưới ánh đèn lãng mạn cùng tiếng nhạc du dương, Thẩm Vân Hạ xinh đẹp, lung linh trong bộ váy cưới bạc tỷ. Từ trong phòng cô dâu, cô có thể nhìn thấy khung cảnh hoành tráng, diễm lệ bên dưới. Ai nấy đều mong chờ sự xuất hiện của cô dâu, chú rể.

Bỗng nhiên, một bóng dáng quen thuộc đập vào mắt Thẩm Vân Hạ. Cô bồi hồi và xúc động đến mức phải dùng tay che kín miệng mình. Lê Tử Sách, hôm nay hắn cũng đến đây.

Cách đây mấy ngày, Thẩm Vân Hạ cuối cùng cũng có dũng khí nói lời chia tay với Lê Tử Sách. Hắn khổ sở níu kéo cô, gặng hỏi cô lý do. Nghe giọng nói nghẹn ngào, bất lực của Lê Tử Sách, lòng Thẩm Vân Hạ đau như đứt từng đoạn ruột. Thế nhưng, cô làm sao có thể quay về bên Lê Tử Sách được nữa? Cô không có tư cách để yêu hắn, sống một cuộc đời trọn vẹn, viên mãn bên hắn nữa rồi.

Tưởng nhân duyên giữa hai người đã chấm dứt, nào ngờ Lê Tử Sách vẫn xuất hiện ở đám cưới của cô và Sở Mộ Bạch. Thẩm Vân Hạ đột nhiên cảm thấy lồng ngực căng tức, khó thở vô cùng. Cô loạng choạng bước đi, rời khỏi phòng thay đồ dành cho cô dâu.

“Sở thiếu phu nhân, cô định đi đâu vậy ạ?”

Một người phục vụ trong nhà hàng đột nhiên tiến lại gần Thẩm Vân Hạ, cất tiếng chào hỏi. Thẩm Vân Hạ mỉm cười nhàn nhạt rồi đáp:

“À, tôi… đi xem xem Sở tổng đang ở đâu.”

Cô phục vụ nhoẻn miệng cười, vội chỉ tay ra bên ngoài hành lang rộng lớn rồi đáp:

“Phòng cuối hành lang là phòng dành cho chú rể, có thể anh ấy đang ở đó ạ.”

Thẩm Vân Hạ cười cười, cúi đầu cảm ơn cô phục vụ, sau đó rời khỏi phòng cô dâu. Kỳ thực, ban nãy, cô chỉ vô thức muốn chạy theo bóng lưng của Lê Tử Sách mà thôi. Cũng may, cô phục vụ đã kéo Thẩm Vân Hạ lại.

Ngay khi tất cả mọi người trong buổi lễ thành hôn đều trông mong sự xuất hiện của đôi tân nhân, thì Sở Mộ Bạch lại đang vui vẻ với một người phụ nữ nóng bỏng ở phòng thay đồ. Đúng lúc này, Thẩm Vân Hạ theo lời chỉ dẫn của người phục vụ ban nãy mà tìm tới. Đứng lên ngoài, cô chợt nghe thấy tiếng cười ngả ngớn, phóng đãng của một người phụ nữ.

“Sở tổng, sắp đến giờ cử hành hôn lễ rồi, anh còn ở đây dây dưa như vậy, có khi nào cô dâu sẽ tới xé xác người ta luôn không?”

“Cho cô ta thêm mười lá gan cô ta cũng không dám! Cô ta dám động đến em, anh lập tức cho cô ta sống không bằng chết!” Sở Mộ Bạch cười nhạt, đáp lời người kia bằng giọng khinh miệt.

” y da, nhưng dù sao cô ta cũng là vợ anh.” Người phụ nữ đong đưa cơ thể xinh đẹp đang ngồi khóa trên đùi Sở Mộ Bạch, cất giọng nũng nịu đáp lời anh.

Thẩm Vân Hạ đứng ở bên ngoài, cái gì nghe được đều đã nghe, thấy được đều đã thấy, trong lòng vô cùng khó chịu. Cô không yêu anh, anh càng không yêu cô, nhưng dù sao hôm nay cũng là lễ thành hôn của hai người.

Sở Mộ Bạch siết lấy hai cánh mông mềm mại và săn chắc của người phụ nữ, trầm giọng đáp:

“Vợ thì sao? Cũng chỉ nuôi ở trong nhà, cho ăn cho mặc để sinh đứa trẻ ra. Cô ta dùng thủ đoạn leo lên giường của anh, sau đó còn cố tình dùng cái thai trong bụng để bước vào nhà họ Sở. Loại người như vậy, muốn anh nhìn một cái cũng không xứng, chứ đừng nói là vợ.”

“Nhưng anh vẫn phải cưới cô ta đó thôi. Còn người ta bây giờ phải làm sao đây?” Người phụ nữ giả vờ giận hờn rồi ngả vào lòng Sở Mộ Bạch, giống như cô ta đang chịu ủy khuất rất lớn.

“Anh cũng không muốn có đám cưới này. Em đừng quan tâm đến cô ta, một lát nữa xong việc, anh sẽ đưa em đi du lịch.”

Lời hứa hẹn của Sở Mộ Bạch khiến người phụ nữ kia rất hào hứng, Sở Mộ Bạch cũng không kiêng dè, lập tức đè cô ta xuống ghế sô pha, trực tiếp hành sự.

Đứng bên ngoài cửa, Thẩm Vân Hạ chỉ biết lắc đầu rồi lặng lẽ rời đi.

Sau khi xong việc, Sở Mộ Bạch chỉnh trang quần áo, đầu tóc, sau đó rời khỏi phòng thay đồ và đi đến sảnh tiệc. Bữa tiệc xa hoa, cầu kỳ bậc nhất cùng với tiếng nhạc tao nhã khiến quan khách ai nấy đều mong chờ sự xuất hiện của đôi tân nhân. Sở Mộ Bạch tiến vào lễ đường, dáng vẻ phong lưu, tuấn mỹ hệt như một vị vương tử. Thẩm Vân Hạ thoáng nhìn thấy hình ảnh Sở Mộ Bạch, liền cảm thấy trong lòng không khỏi hồi hộp.

Cô vốn nghĩ anh sẽ rời khỏi buổi lễ để cùng hưởng lạc với tình nhân, nào ngờ, anh vẫn xuất hiện. Thẩm Vân Hạ vốn không đặt tâm tư của mình ở buổi lễ, càng không quan tâm đến Sở Mộ Bạch, chỉ là, dù sao cũng là lần đầu kết hôn, cô không tránh được cảm giác bồn chồn, căng thẳng.

Khi Sở Mộ Bạch tiến lại gần Thẩm Vân Hạ, cô có thể ngửi thấy mùi hương nam tính thoang thoảng quấn quanh chóp mũi mình. Trong ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt lạnh lùng nhưng hoàn mỹ đến nghẹt thở của Sở Mộ Bạch hiện ra trong gang tấc. Anh chợt cúi đầu, đặt lên môi Thẩm Vân Hạ một nụ hôn nhẹ nhàng, dịu dàng, khiến cô ngơ ngẩn cả người, trái tim trong lồng ngực bất giác đập thật nhanh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK